Tiên Ngạo

Chương 357: Đại Lễ Chấm Dứt




Anh Ngạo Cốt nói:
- Nếu đánh thì đã đánh từ sớm, chúng ta đi xem sao.
Hai người ngự kiếm bay lên bay về phía thiên địa Vô Lượng. Dọc đường Anh Ngạo cốt hỏi:
- Tắc Thành, đệ đổi được bảo vật gì trong Di tích Tiên Tần vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đừng nói nữa, đệ không chuẩn bị tài liệu, kết quả không đổi được bao nhiêu điểm công trạng, không được bảo vật gì cả.
Anh Ngạo Cốt nói:
- Đệ chỉ nói dối, linh thạch đệ nhiều như vậy, còn nói là không đổi được bảo vật, ta đây đổi được mười tám thanh phi kiếm.
- Tuy rằng hiện tại chỉ là phi kiếm lục giai, nhưng chỉ cần bồi dưỡng cho tốt, tương lai có thể trở thành phi kiếm cửu giai. Đây là kiếm chủng Tiên Tần, phát tài rồi lần này thật sự phát tài rồi.
Dư Tắc Thành bật cười khanh khách, thầm nghĩ trong lòng: "Muốn bồi dưỡng thành phi kiếm cửu giai ư, vậy ngươi phải đợi thôi, phải có lòng kiên nhẫn, tối thiểu cũng phải vài vạn năm. Đó chỉ là lời lừa gạt của động phủ Pháp Linh mà thôi..
Hai người ngự kiếm phi hành, rất nhanh đã bay vào thiên địa Vô Lượng, nhanh chóng tiến vào động phủ, chỉ thấy nơi đây tất cả bình thường, hiện tại đang tiến hành đại lễ tranh đoạt. Vô Lượng thất mạch đấu với nhau, xem ai sẽ cai quản Vô Lượng tông ngàn năm tới.
Hơn sáu mươi Nguyên Anh Chân Quân đến làm khách đã chia ra ngồi quan sát, cả bọn đang nói cười vui vẻ theo dõi đại lễ, không hề có không khí tranh chấp thô bạo như mọi người tưởng tượng.
Đệ tử Vô Lượng tông đấu với nhau cùng chỉ là làm dáng, chỉ đấu hai hiệp đã tự động tách ra, kẻ yếu chịu thua, không hề kéo dài thời gian.
Hai người Dư Tắc Thành trở về đội ngũ. Dư Tắc Thành nghi hoặc quan sát, chỉ thấy Long Thiên Hoàng đã sớm trở về, bèn hỏi y rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Long Thiên Hoàng nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Không xảy ra chuyện gì cả, hiện tại Vô Lượng tông đang chuẩn bị liều mạng với người khác, nếu cuối cùng cảm thấy không xong sẽ tiến hành tự bạo, vạn dặm quanh đây sẽ bị hủy diệt. Không ai ngu ngốc cả, bọn họ thừa sức nhìn ra điểm này. Đã không thu được ích lợi gì, không ai ngu ngốc nhảy ra làm kẻ đâu têu phá bĩnh, chuốc lấy tiếng xấu vào thân. Hiện tại mọi người đang chúc mừng đại lễ Vô Lượng tông.
- Thúc nhìn lão nhân trưởng lão của Vô Lượng tông kia, lão chắc chắn sẽ tự bạo cùng đối phương, ai dám đắc tội với lão? Đám Nguyên Anh Chân Quân này tên nào cũng tinh ma quỷ quái, vì vậy cho nên tình hình hiện tại vô cùng êm đẹp, hết sức hài hòa, đại lễ Vô Lượng tông diễn ra xuôi chèo mát mái.
Kết cục này đã ra ngoài dự liệu của mọi người, bất quá quả thật cũng hết sức hợp tình hợp lý. Trước kia còn có Tiên Điển Hoàn Chân Đạo có thể tranh đoạt, hiện tại không có gì cả, vì sao phải liều mạng gây thù?
Nếu không thể lập tức tiêu diệt Vô Lượng tông, lại gây thù với họ. Vô Lượng tông này có hai đại Phản Hư Chân Nhất, bảy Nguyên Anh Chân Quân có thể nói đứng vào hạng khá trong hàng ngũ thượng môn, nếu bị bọn họ trả thù vậy sẽ vô cùng xui xẻo. Cho nên không ai muốn chuốc họa vào thân, ai ai cũng tới đây xem náo nhiệt, tự nhiên không xảy ra chuyện gì khác.
Dư Tắc Thành buông tiếng thở dài, rốt cục đại lễ Vô Lượng này không xảy ra đại chiến, đây cũng là kết cục tốt nhất. Nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn vẫn có cảm giác chưa tận hứng, khiến cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lúc này đại lễ đã chấm dứt tranh đấu, rốt cục Vô Lượng Kiếm tông đã vượt qua Vô Lượng Khí tông, trở thành tông phái cai quản Vô Lượng tông trong ngàn năm tới. Tự nhiên chức vị Chưởng tông Vô Lượng tông cũng chuyên từ Vô Chu Chân Nhân sang Vô Tận Chân Quân.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ lần này nhất định Vô Chu Chân Nhân hết sức buồn bực chức Chưởng tông chưa làm được ba ngày đã phải hạ đài, có thể nói là Chưởng tông Vô Lượng tông trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng thật ra Vô Chu Chân Nhân tươi cười rạng rỡ không lộ vẻ tiếc nuối chút nào, giao thất bảo đại biểu chức Chưởng tông lại cho Vô Tận Chân Quân, từ nay về sau Vô Tận Chân Quân trở thành Chưởng tông.
Thật ra chức vị Chưởng tông cũng không quan trọng mấy trong Vô Lượng tông, quan trọng là danh hiệu Vô Lượng Chân Quân. Đây là vinh quang vô thượng, đại biểu cho chiến lực vô cùng. Người tiền nhiệm chức Vô Lượng Chân Quân là Tư Đồ Nhã từ khi bế quan tới nay cho dù Trấn Hồn chung gõ vang cũng không thấy xuất quan, xem ra y đã chết trong đó. Nếu không, dưới ảnh hưởng của Trấn Hồn chung, người bế quan nhất định phải xuất quan.
Chuyện chức vị Vô Lượng Chân Quân do ai kế thừa lập tức trở thành tiêu điểm, nhưng bảy vị Chân Quân của Vô Lượng tông không ai tranh đoạt, bởi vì trong lòng bọn họ đã có một nhân tuyển, chính là Lưu Thi Vận. Lưu Thi Vận thiên phú kinh người, là bậc tiền bối Tiên Nhân chuyển thế chỉ cần gia công bồi dưỡng, trong vòng một giáp nhất định trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
Thay vì hiện tại trở Thành Vô Lượng Chân Quân, tương lai cũng sẽ bị Lưu Thi Vận cướp đi danh hiệu này, chi bằng hiện tại không nên bêu xấu, tiếp tục làm tiền bối cao nhân chẳng hay hơn?!
Đại lễ hoàn Thành thuận lợi, hết thảy chấm dứt viên mãn, lập tức một tràng vỗ tay vang lên bốn phía. Đám Nguyên Anh Chân Quân đến đây làm khách bắt đầu lục tục rời khỏi, kẻ giao tình thâm hậu ở lại thêm vài ngày, kẻ giao tình qua loa đi ngay tức khắc. Tuồng hay chấm dứt người xem giải tán.
Trong khoảnh khắc mọi người chuẩn bị rời khỏi, bất chợt trên không mây lành tụ tập, vạn đạo hào quang ngưng tụ. Sau đó hai luồng kim quang chói mắt xuất hiện giữa không trung, chậm rãi hạ xuống.
Kim quang này ẩn chứa Thiên Đạo Đại Đạo tất cả Nguyên Anh Chân Quân đều có cảm giác ngưỡng mộ vô cùng. Hai đạo kim quang này chính là hai vị Phản Hư Chân Nhất của Vô Lượng tông, bọn họ đã trở về Vô Lượng tông đúng vào khoảnh khắc sau cùng.
Trong đó có một người chưa hạ xuống mặt đất đã lớn tiếng quát:
- Là ai không ngừng kêu gọi chúng ta? Vô Lượng tông có đại họa lâm đầu gì vậy, làm hai huynh đệ chúng ta phải cấp tốc trở về, uổng công tìm kiếm bấy lâu.
VỊ Chân Nhất Thần Quân thứ hai cũng nói:
- Hôm nay khách nhân đông vui thật, rất nhiều Chân Quân, Vô Lượng tông ta cảm tạ các vị quang lâm. ha ha.
Tiếng cười này vang vọng khắp nơi, dường như cả một vùng trời đất chỉ còn lại mỗi một tiếng cười này. Những người tu tiên khác không có cảm giác gì nhưng đám Nguyên Anh Chân Quân lập tức cảm thấy áp lực vô cùng đang đè nặng lên thân mình. Giống như có một con mãnh hổ theo tiếng cười đang vờn quanh mình, bất cứ lúc nào cũng có thể chồm lên, lấy đi tính mạng của bọn họ.
Tất cả Nguyên Anh Chân Quân lòng thầm cảm thấy vô cùng may mắn, may là không có đánh nhau, bằng không hai lão nhân này trở về, phát hiện bọn họ đang hà hiếp đồ tử đồ tôn hai lão, chính là tự tìm đường chết. Phải đi mau, nơi này không thể ở lâu.
Lập tức cả bọn như chim bay tán loạn, mạnh ai nấy nhanh chóng rời đi. Chỉ trong thoáng chốc, nơi này chỉ còn mười mấy môn phái đồng minh của Vô Lượng tông, mười tám Nguyên Anh Chân Quân còn ở lại.
Hai vị Phản Hư Chân Nhất kia lập tức tiến vào động thiên Vô Lượng, hoàn toàn biến mất không thấy xuất hiện, khiến Dư Tắc Thành có cảm giác ngỡ ngàng. Chẳng lẽ bọn họ thật sự do Lưu Thi Vận kêu gọi trở về sao?
Vô Tận Chân Quân lập tức tiếp đãi đám Nguyên Anh Chân Quân đồng minh. Đây quả thật là trong hoạn nạn mới biết chân tình, hết sức nhiệt tình.
Những môn phái này hôm nay vẫn chưa rời khỏi tất cả đều ở lại thêm vài ngày, sau đó mới trở về sư môn.
Nhìn những môn phái này, bất chợt Dư Tắc Thành nhìn thấy một vị Nguyên Anh Chân Quân, lúc này hắn mới nhớ tới mình còn một chuyện phải làm nhưng sau khi tới đây mải lo chàng chàng thiếp thiếp cùng Lưu Thi Vận đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Chính là tìm kiếm mẫu thân cho hai tỷ muội song sinh, rất có khá năng là Nguyên Anh Chân Quân của Xích Tử Chân Thân giáo. Thật ra không phải Dư Tắc Thành bỗng dưng nhớ tới chuyện này mà sau khi nhìn thấy vị Nguyên Anh Chân Quân của Xích Tử Chân Thân giáo, hắn mới nhớ tới. Bởi vì vị Nguyên Anh Chân Quân này giống hệt như nữ nhân mà hai nàng hợp nhất biến Thành.
Đây quả thật là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tổn chút công phu, xem ra nhất định là bà ta.
Dư Tắc Thành nghĩ tới đây, lập tức lưu ý. Bất quá nơi đây đông người phức tạp không thể nói nhiều, đành phải chờ vậy.
Đại lễ chấm dứt đại họa đã qua hết thảy trở lại bình thường. Đệ tử Vô Lượng tông đưa bọn Dư Tắc Thành trở lại động phủ nơi ở của bọn họ. Trong quá trình này. Dư Tắc Thành lặng lẽ tách ra khỏi đồng môn Hiên Viên kiếm phái lén lút đi tới phía sau đội ngũ của Xích Tử Chân Thần giáo.
Lần này Xích Tử Chân Thần giáo tới đây tổng cộng mười tám người, có một Nguyên Anh Chân Quân, bốn Kim Đan Chân Nhân, còn lại là đệ tử Trúc Cơ. Bề ngoài bọn họ rắt kỳ quái trang phục dị thường, nữ để ngực trần, không, nhầm, là nam để ngực trần... Nữ khoác áo lụa mỏng, giống như cách ăn mặc của hậu duệ Miêu Cương, lại giống bộ đáng Man tộc khiến người ta không biết tả thế nào.
Dư Tắc Thành theo sau lập tức khiến cho bọn họ chú ý vô số ánh mắt tập trung vào Dư Tắc Thành. Những ánh mắt này đều lạnh lùng như băng giá. Xích Tử Chân Thần giáo trời sinh có cảm giác chán ghét người ngoài, chẳng trách nào bọn họ bế quan khóa sơn không cho phép người khác tiến vào địa bàn mình.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Thật là có lỗi, quấy rầy một chút, tiểu bối có thể nói cùng tiền bối đôi lời được chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.