Tiên Ngạo

Chương 585: Giải khai cấm chế - Tiên thuật vô




Cửu Lôi tôn giả vẻ mặt nghiêm túc, Bán Điên tiên sinh cau mày, hai người bọn họ đều nhìn Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lại luôn tươi cười không thèm quan tâm, bắt đầu chuẩn bị mở phong ấn.
Trên đại địa kia vô số phù văn phù lục tản ra các loại hào quang, Dư Tắc Thành tìm kiếm điểm thứ nhất trong những phù lục này, sau đó nhẹ nhàng điểm một cái, nhanh chóng vẽ một cái, nhất thời một quang điểm xuất hiện ở trên đại địa.
Dư Tắc Thành rất nhanh tìm kiếm điểm thứ hai, động tác của hắn nhanh như điện, lại nhịp nhàng rõ ràng, hoàn toàn là một loại mỹ cảm vô thượng, lưu loát như nước chảy mây trôi, nhất thời điểm thứ hai, điểm thứ ba đều tiếp tục kích hoạt phát ra hào quang vô tận.
Khi đến điểm thứ tư, đột nhiên một loại trọng áp làm cho mọi người không thể chịu đựng từ trên trời giáng xuống, trên toàn thân sáu người ở đây đều có một cỗ lực lượng dính chắc đến cực điểm, hoàn toàn không cách nào di động. Bị áp lực này đè ép gắt gao, lập tức Dư Tắc Thành cũng bị ảnh hưởng, động tác của hắn bắt đầu trở nên thong thả, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục động.
Trọng áp này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, thế nhưng hắn không e ngại chút nào không ngừng đề thăng lực lượng của mình, lấy lực phá lực kích hoạt điểm thứ tư.
Sau khi điểm thứ tư kích hoạt, di tích này lập tức phát ra hào quang ngũ sắc, thế nhưng trọng áp kia lại gia tăng gấp đôi, Dư Tắc Thành chậm rãi sử lực, dùng lực điểm một cái, điểm thứ năm cũng được kích hoạt.
Năm điểm kích hoạt cấm chế tự tiêu, lập tức tất cả trọng áp biến mất, cấm chế giống như mộ phần kia chậm rãi phát ra tiếng nổ, ở trung tâm chậm rãi mở ra một cửa vào hình sao năm cánh.
Cửa vào mở ra mọi người không có ai động, dựa theo kế hoạch trước đây, một người dò đường được chọn ra ngẫu nhiên tiến vào trong đó, chỉ chốc lát lại an toàn đi ra, xem ra nơi này hoàn toàn không có nguy hiểm.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, quay đầu nói:
- Được rồi, mọi việc tốt đẹp, chúng ta có thể đi vào...
Nói còn chưa xong, nhất thời một lôi cầu bắn trúng phía sau lưng của hắn, thoáng cái đánh bay hắn, bay ra ngoài hơn mười trượng ngã trên mặt đất.
Đồng thời động thủ còn có Bán Điên tiên sinh, một kích mãnh liệt, một vị Kim Đan Chân Nhân đứng bên cạnh quan sát bị đánh máu thịt bay tứ tung, người còn lại cũng điên cuồng thổ huyết, sáu người ở đây trong nháy mắt đã có ba người ngã xuống, chỉ có Cửu Lôi tôn giả, Bán Điên tiên sinh, còn có một người khác không tổn hao gì.
Bán Điên tiên sinh nhìn thoáng qua cấm chế đại môn đã mở ra, cười ha ha, nói:
- Báo cho Bất Phàm công tử đi, có thể động thủ rồi, nhịn lâu như vậy cuối cùng có thể mở mày mở mặt rồi.
Người kia lập tức ngồi xuống yên lặng thi pháp, dường như tiến hành tâm linh cảm ứng vạn dặm trò chuyện, sau đó đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói:
- Được rồi, đã báo xong, bên ngoài hình như cũng bắt đầu động thủ rồi.
Cửu Lôi tôn giả căn bản không đáp lại hai người bọn họ, ánh mắt của hắn toàn bộ đặt ở trên đại môn chiếu sáng lập lòe kia, sự tình khác hắn đều không để ý, bước nhanh đi tới đại môn cấm chế kia, người kia ngăn cản lối đi của hắn, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Không nên cử động, nơi này nhất định Bất Phàm công tử phải là người đầu tiên tiến hành thăm dò, đây là công tử cố ý dặn dò, Cửu Lôi ngươi muốn làm gì? Ngươi còn muốn Lôi Quang Quyết kia không?
Bán Điên cũng đi tới nói:
- Được rồi, được rồi, mọi người đều là người một nhà, đều làm việc vì công tử...
Trong khi nói chuyện đột nhiên vươn tay đánh trúng sườn phải của người kia, một kích này ẩn chứa chân nguyên vô thượng, trước khi xuất thủ không có chút dấu hiệu, một chưởng đánh trúng người kia, nhất thời lôi điện vô tận trong một chưởng này bị dẫn phát, pháp bảo bảo vệ trên người của người kia lần lượt lóe sáng kích hoạt, sau đó lần lượt vỡ nát tan biến, chỉ trong nháy mắt ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không phát ra, trong nháy mắt hóa khí bốc hơi.
Bán Điên đánh chết đồng liêu giống như bóp chết một con kiến không thèm để ý chút nào, vẻ mặt còn cười ha ha, thế nhưng Cửu Lôi tôn giả bên cạnh biến sắc, nói:
- Sư huynh, Vạn Sơn Dẫn Lôi Chưởng của ngươi đã đạt tới trình độ vô ảnh vô hình thiên lôi tự thành rồi sao?
Thì ra Cửu Lôi tôn giả này và Bán Điên không ngờ là sư huynh đệ. Bán Điên tiên sinh đáp:
- Đúng vậy, Bất Phàm công tử đem Thổ Quang Quyết, một trong mười ba pháp quyết của Quang Thần tông lén truyền cho ta, ta mượn nguyên lực này rốt cuộc luyện Vạn Sơn Dẫn Lôi Chưởng đến cảnh giới cuối cùng.
- Con chó kia thật trung thành, tiên thuật vô thượng của Tiên tộc ở ngay trước mắt không ngờ còn muốn chờ Bất Phàm công tử đến đây, nếu hắn tới đây thật, chúng ta ngay cả miếng canh cũng không được uống.
Cửu Lôi tôn giả nói:
- Bất Phàm công tử kia dám vi phạm tổ huấn của Quang Thần tông đem Thổ Quang Quyết truyền cho ngươi sao? Ta còn tưởng là hắn chỉ lừa dối chúng ta.
Bán Điên tiên sinh nói:
- Người này mặc dù có chút điên, thế nhưng vẫn rất đứng đắn, chẳng qua ở trước mặt tiên thuật vô thượng của Tiên tộc, Lôi Quang Quyết, Thổ Quang Quyết gì cũng đều là phù vân, đành có lỗi với hắn rồi. Kỳ thực di tích này là cổ tích của bao nhiêu vạn năm trước, rốt cuộc bên trong còn có tiên thuật vô thượng gì không cũng không chắc chắn, chẳng qua có tiên thuật vô thượng chúng ta liền kiếm, không có cũng không tổn thất gì.
- Kỳ thực nhân phẩm của Trác Văn Quân cũng không tồi, chẳng qua làm việc quá mức non nớt, để ta lừa đi Hóa Phượng Tinh Chu dễ dàng như vậy, đã không còn cơ hội đào tẩu nữa rồi.
- Nàng còn cần thời gian chậm rãi rèn luyện, thế nhưng những người khác sẽ không cho nàng cơ hội trưởng thành, cho nên chúng ta chỉ có thể lựa chọn Bất Phàm công tử kia.
Cửu Lôi tôn giả nói:
- Ta mặc kệ những chuyện này, ta chỉ cần có thể làm cho bí pháp của ta tiến thêm một bước, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bán Điên tiên sinh nói:
- Chúng ta tiến vào thôi, nếu như bên trong không có thu hoạch, ta sẽ giúp ngươi yêu cầu Bất Phàm công tử đưa Lôi Quang Quyết kia. Dù sao tiểu tử này là bị... Đúng, bị Nhiên Đăng trước khi chết cắn trả giết chết, không quản chuyện của chúng ta.
Đột nhiên Bán Điên tiên sinh chấn động, nói:
- Nhiên Đăng đâu, Nhiên Đăng đi đâu rồi.
Vừa nhìn Nhiên Đăng đã hoàn toàn biến mất vô tung vô ảnh. Dư Tắc Thành bị lôi cầu đánh trúng chỉ là thụ thương mà thôi, lập tức sử dụng Thất Tinh Hoàn Dương Thuật trị hết vết thương, trong thời gian bọn họ nội chiến, Dư Tắc Thành đã lẻn vào trong cấm chế kia.
Trong cấm chế này, diện tích cũng không lớn, chỉ có phương viên ba trượng, ở trung tâm là một đài đá, trên đài đá một đoàn hào quang lóe sáng, ở trước đài đá là một đại đỉnh cao ba thước, trên đỉnh điêu khắc các loại mãnh thú hồng hoang giống như còn sống, ở nơi đó chạy nhảy bay lượn.
Đỉnh này chính là Sơn Hà Đỉnh, Dư Tắc Thành bước nhanh đi tới, vươn tay kéo một cái lập tức thu đỉnh này vào trong thế giới Bàn Cổ của mình, sau đó hắn nhìn về phía đoàn quang mang trên đài đá kia.
Thực thể trong quang mang kia chính là một thân thể hình người, đây đại khái là một trong Bồng Lai Bát Tiên đi, ở vô số vạn năm trước, trong trận đại chiến cuối cùng kia bị thượng cổ Yêu tộc bắt được.
Thân thể hình người này hiện tại chỉ cao một thước, vô số vạn năm trôi qua, nơi đây mất đi sự khổ tâm giữ gìn của Thanh Khâu tộc, tiên thể này đã chậm rãi tiêu tán.
Dư Tắc Thành kích động không ngừng, vươn tay chạm đến, tiên thuật vô thượng kia ở ngay trước mắt, sau khi chạm đến quang mang nhất thời một cỗ thần thức nhảy vào trong đầu Dư Tắc Thành, bố trí của Thanh Khâu tộc năm đó sau vô số vạn năm vẫn còn có tác dụng.
Vạn vật thành tiên, vô luận loại nào, khổ tâm tu luyện, tự có cơ hội.
Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư, Luyện Hư hợp Đạo, bạch nhật phi thăng, tiên thể tự thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dư Tắc Thành cảm thụ một lần lại một lần, nhất thời kinh ngạc đến ngây người, tiên thuật vô thượng này không ngờ là pháp môn tu luyện nguyên thủy nhất, đơn giản nhất, phổ cập nhất của Tu Tiên Giới.
Dư Tắc Thành lại một lần nữa chạm đến quang mang, lại một lần nữa cảm thụ thần thức vô thượng kia, không khỏi cau mày, thật lâu không nói gì, vẫn là như cũ, Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Hoàn Hư, Luyện Hư hợp Đạo, bạch nhật phi thăng, tiên thể tự thành.
Hắn ngơ ngác đứng ở đó, có chút nghĩ không thông, thế nhưng mơ hồ cảm giác ra một tia đạo lý. Lúc này Cửu Lôi tôn giả và Bán Điên tiên sinh vọt tới, thấy Dư Tắc Thành đang ngây ngẩn, hét lớn:
- Ngươi là người phương nào?
Mới vừa rồi một quả lôi cầu đã đánh vỡ ngụy trang của Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành hiện ra dáng dấp vốn có, hắn liếc mắt nhìn hai người đối phương, thân hình lại biến đổi, biến trở về tướng mạo của Nhiên Đăng, nói:
- Hai người các người đến xem, điều này sao không đúng như thế chứ?
Bán Điên tiên sinh đề phòng nhìn Dư Tắc Thành. Cửu Lôi tôn giả vọt tới, đi tới nhìn tiên thể kia, vươn tay chạm đến, sau đó chính là sửng sốt. Bán Điên đi tới vừa chạm cũng sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.