Tiên Nghịch

Chương 1132: Loại đạo




Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Thương Tùng Tử cũng không ngờ Vương Lâm có thuật thần thông này, đợi đến khi lão kịp phản ứng thì luồng nguyên lực khủng bố đã tiến đến rất gần.
 
Đồng tử trong ánh mắt Thương Tùng Tử lập tức co rút lại, một tiếng rít gào vang lên lập tức có nguyên anh huyết sắc huyễn hóa ra. Lúc này tốc độ huyễn hóa nhanh đến mức chỉ cần dấu hiệu hình tia chớp ngưng tụ trên mi tâm bùng ra những hàn quang chói mắt, thì nguyên anh huyết sắc đã lao ra rồi phóng thẳng về phía đòn tấn công của Vương Lâm phía trước.
 
Những âm thanh ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, trong động phủ ở một ngọn núi cách đó không xa, Trần Thiên Quân Dịch Thú Tông đi ra nhìn chằm chằm vào trận chiến giữa Vương Lâm và Thương Tùng Tử, hắn hít vào một hơi thật sâu.
 
Khoảnh khắc tái chiến giữa Thương Tùng Tử và Vương Lâm đã xảy ra, tia chớp trên mi tâm Thương Tùng Tử lóe lên và mang theo những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn đã đánh thẳng vào luồng nguyên lực khổng lồ của Vương Lâm.
 
Nhưng tiếng nổ ầm ầm lại liên tục vang vọng về bốn phương tám hướng, luồng nguyên lực khổng lồ đột nhiên tiêu tán. Lúc này tia chớp xuyên qua và phóng thẳng về phía Vương Lâm. Hai mắt Vương lâm chợt lóe, hắn nâng tay phải lên rồi vỗ một chưởng về phía trước.
 
Lực lượng Cổ Thần lập tức vận chuyển, sau lưng Vương Lâm xuất hiện một hư ảnh Cổ Thần khổng lồ. Hư ảnh Cổ Thần này cực kỳ khủng bố, khi một quyền Vương Lâm phóng ra thì hư ảnh cũng tung ra một quyền. Những âm thanh ầm ầm vang lên như muốn phá tan thiên địa, một quyền Cổ Thần và tia chớp đánh thẳng vào nhau.
 
Thiên địa biến sắc, dấu ấn tia chớp đột nhiên run lên rồi lập tức tan vỡ, nhưng những lực lượng bên trong lại hóa thành sấm sét ngập trời hàng lâm về phía Vương Lâm. Trong mắt Thương Tùng Tử lóe lên vẻ ác độc, lão ra tay chính là thần thông mạnh nhất, hận không thể trực tiếp giết chết Vương Lâm ngay lập tức.
 
- Sấm sét… Trong mắt Vương Lâm lộ ra vẻ khinh thường, mắt phải đột nhiên lóe lên ánh chớp, trên mi tâm lập tức xuất hiện một vòng xoáy. Lúc này nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lập tức lao ra hướng về phía những luồng sấm sét đang từ trên trời hàng lâm xuống.
 
- Grào!
 
Thái Cổ Lôi Long có quyền điều khiển sấm sét trong thiên địa. Khoảnh khắc khi tiếng gầm rống vang lên, ánh chớp trong mắt phải Vương Lâm lập tức lóe lên rồi bao phủ khắp toàn thân làm cho chu vi trăm trượng xung quanh thân thể hóa thành địa ngục sấm sét.
 
Tất cả sấm sét hàng lâm từ trên bầu trời đột nhiên dừng lại, cuối cùng lại tuôn vào bên ngoài thân thể Vương Lâm, sau đó sấm sét kết hợp với địa ngục lôi tạo thành một địa ngục khủng bố. Lúc này Vương Lâm đứng giữa sấm sét như Lôi Tiên! Trong khoảng thời gian vài lần hít thở, sấm sét bốn phía lập tức co rút lại rồi hướng về phía mắt phải Vương Lâm ngưng tụ lại. Tình cảnh này hiện lên trong mắt làm vẻ mặt Thương Tùng Tử tái nhợt, trợn mắt há mồm. Trần Thiên Quân đang đứng cách đó không xa cũng vã đầy mồ hôi, mặt không còn chút máu, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ.
 
Vương Lâm cũng không ngừng lại, sau khi hấp thu sấm sét thì mắt phải hắn chợt lóe lên, bên trong mơ hồ xuất hiện một dấu hiệu sấm sét. Lúc này sấm sét đột nhiên huyễn hóa ra giống như tia chớp Thương Tùng Tử vừa tấn công khi nãy, một luồng sấm sét phóng thẳng về phía Thương Tùng Tử.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tu vi hắn không chính thức đề thăng nhưng ý cảnh lại đột phá, lúc này thần thông lại càng trở nên hùng mạnh hơn. Nếu so với trận chiến trước kia giữa hắn và Thương Tùng Tử thì hoàn cảnh khác biệt.
 
Khoảnh khắc khi tia chớp phóng ra, Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không. Khe nứt không gian trữ vật lập tức xuất hiện, bên trong bùng ra những luồng sáng bảy màu, cây đinh bảy màu lập tức xuất hiện trong tay Vương Lâm rồi được ném về phía trước. Cây đinh hóa thành một luồng sáng bảy màu dùng tốc độ cực nhanh và mang theo những tiếng gào thét xé gió phóng về phía Thương Tùng Tử.
 
Xung quanh thân thể Thương Tùng Tử bao phủ đầy huyết quang, khi tia chớp tiến đến thì trực tiếp bổ vào bên trong nhưng huyết quang lại lập tức sôi trào và truyền ra những âm thanh ầm ầm. Khi những tiếng nổ này vang lên liên tục thì huyết quang liên tục tiêu tán.
 
Thân thể Thương Tùng Tử cứ lui mãi về phía sau, tay phải vung lên đang định lấy pháp bảo từ trong không gian trữ vật ra. Nhưng lúc này lão đột nhiên cảm nhận được một luồng nguy cơ sinh tử cực kỳ dữ dội, huyết quang trước mặt liên tục tan vỡ, một luồng sáng bảy màu đang ầm ầm xuyên qua rồi phóng thẳng lên người.
 
Vẻ mặt Thương Tùng Tử lập tức xám như tro tàn, tốc độ của cây đinh bảy màu quá nhanh, chỉ thấy ngực lão bùng ra máu tươi rồi đột nhiên nổ tung thành một làn sương máu. Nguyên thần Thương Tùng Tử đang định bỏ chạy trong sương mù thì lập tức rên thảm một tiếng, trên ngực đang có một cây đinh bảy màu ghim chặt lên.
 
Nguyên thần Thương Tùng Tử lộ ra vẻ kinh hoàng, hai mắt lại bùng ra những ý nghĩ điên cuồng. Khoảnh khắc này hình bóng Vương Lâm lập tức tiến đến, hắn xuất hiện sau lưng Thương Tùng Tử rồi nâng tay phải vỗ vào nguyên thần. Hắn lợi dụng cơ hội kẻ này bị trọng thương và sắp trở nên điên cuồng mà dùng pháp thuật sưu hồn.
 
Hàng loạt ký ức nhanh chóng từ trong nguyên thần Thương Tùng Tử chuyển sang cho Vương Lâm, nguyên thần Thương Tùng Tử trở nên run rẩy, vẻ điên cuồng trong mắt càng nồng đậm. Nhưng chỉ sau khoảnh khắc tất cả đã lên đến đỉnh phong, lão ngửa mặt lên trời rống một tiếng, từng sợi tơ máu từ giữa ngực nguyên thần lan ra bao phủ khắp toàn thân.
 
Vương Lâm thu tay lại, hắn cũng không thèm để ý đến Thương Tùng Tử mà vung tay quét ngang không gian túi trữ vật đang mở rộng rồi lấy đi mọi thứ bên trong. Tất cả mọi chuyện đều được hắn xử lý trong khoảnh khắc, đúng lúc này Thương Tùng Tử cũng đã trở nên điên cuồng.
 
Thương Tùng Tử ôm chặt lấy đầu, toàn thân bùng ra huyết quang, hai mắt lộ ra cái nhìn hung tàn như dã thú. Lão ngửa mặt lên trời rống giận, lúc này thân thể đột nhiên chấn động, những tiếng nổ ầm ầm liên tục từ bên trong truyền ra ngoài. Một lúc sau thân thể lão đã héo rũ và tiêu tán rồi hóa thành một hạt châu huyết sắc.
 
Trong hạt châu đột nhiên lóe lên huyết quang, rõ ràng đang muốn che phủ thế giới bảy màu này. Lúc này trong thiên địa chỉ có một màu đỏ như máu, trời đất tối sầm lại, huyết châu phóng thẳng lên trời.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng đinh bảy màu, với kinh nghiệm trước đây đã từng bức cây đinh ra khỏi cơ thể thì hắn có thể phán đoán được sau khi kẻ trúng đinh trở nên điên cuồng, tất cả sinh cơ trong cơ thể đều bị hút đi rồi chết trong điên cuồng. Nhưng hắn không ngờ khoảnh khắc khi Thương Tùng Tử chết lại ngưng tụ ra một hạt huyết châu.
 
Vương Lâm thấy huyết châu muốn phóng lên trời, hắn không cần suy nghĩ nhiều mà thân thể chợt lóe lên phóng theo phía sau. Khoảnh khắc khi tới gần hắn chụp lấy huyết châu, hạt châu giãy dụa ầm ầm, bên trong lại truyền ra một luồng lực lượng điên cuồng làm tâm thần Vương Lâm chấn động. Lúc này thân thể hắn bị hạt châu kéo thẳng lên trời.
 
Vẻ mặt Vương Lâm lập tức biến đổi, nhưng lúc này đột nhiên hạt châu Thiên Nghịch đã dung nhập vào nguyên thần rất lâu mà chưa có biến hóa lại nhanh chóng ngưng tu rồi chuyển động cực nhanh. Đúng lúc này có một lực hút kỳ dị truyền vào trên cánh tay phải Vương Lâm, sau đó lại chuyển lên trên hạt châu Thiên Nghịch trong tâm thần. Những luồng sáng bảy màu lại ngưng tụ trên tay phải Vương Lâm, cây đinh lại huyễn hóa ra một lần nữa.
 
Tình cảnh quỷ dị này làm tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng vẻ mặt hắn lại không có bất kỳ biến đổi nào. Sau khi Vương Lâm thu hồi cây đinh bảy màu thì ánh mắt chuyển lên người Trần Thiên Quân đang đứng trên một ngọn núi cách đó không xa.
 
Trần Thiên Quân nhìn thấy tất cả tình cảnh Vương Lâm chém giết Thương Tùng Tử. Lúc này vẻ mặt hắn cực kỳ tái nhợt, khi ánh mắt Vương Lâm quét tới, hắn lập tức hạ ý thức lui người ra phía sau vài bước rồi hướng về phía Vương Lâm ôm quyền.
 
- Lữ huynh tu vi kinh thiên, Trần mỗ bội phục! Thương Tùng Tử là người ác độc đã đưa chúng ta vào chỗ này, lão có chết trong tay Lữ đạo hữu cũng là điều tất nhiên. Lão già kia phải bị trừng phạt thích đáng, Lữ đạo hữu giết rất đúng!
 
Vương Lâm cất bước tiến về phía Trần Thiên Quân, hắn cũng ôm quyền.
 
- Trước đó Trần mỗ bỏ đi nhưng theo đường cũ tiến về phía Tế Đàn lại không có bất kỳ phương pháp nào rời khỏi thế giới bảy màu này được. Lúc đó Trần mỗ lại gặp một mãnh thú, sau đó thì trọng thương rồi tìm đến địa phương này để chữa trị!
 
Trần Thiên Quân dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Vương Lâm, hắn cũng không đợi đối phương phải hỏi mà trực tiếp giải thích.
 
- Trần đạo hữu có thể trốn thoát mãnh thú cấp mười hai, chuyện này cũng không đơn giản!
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn chậm rãi nói.
 
Tâm thần Trần Thiên Quân lập tức trở nên căng thẳng, hắn vội vàng cung kính nói:
 
- Tại ha có công pháp đặc biệt, hơn nữa lại khá hiểu về mãnh thú nên mới miễn cưỡng chạy thoát được.
 
Vương Lâm và Trần Thiên Quân này cũng không có mối thù truyền kiếp, cũng không cùng nhau tranh đoạt bảo vật, nên Vương Lâm vội ôm quyền xoay người muốn bỏ đi.
 
- Lữ đạo hữu xin dừng bước, Trần mỗ có chuyện muốn nhờ!
 
Trần Thiên Quân vốn vẫn còn do dự, nhưng nhìn thấy Vương Lâm định bỏ đi thì cắn răng hạ quyết tâm.
 
- Chuyện gì?
 
Vương Lâm nhìn về phía Trần Thiên Quân nói.
 
- Vừa rồi Lữ đạo hữu sưu hồn nguyên thần Thương Tùng Tử, có thể… có biết được phương pháp rời khỏi địa phương này không?
 
Trần Thiên Quân nhìn về phía Vương Lâm, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ khẩn trương, Vương Lâm trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.
 
Trần Thiên Quân khẽ thở ra một hơi thật sâu, vẻ mặt hắn trở nên cung kính rồi ôm quyền dùng giọng chân thành nói:
 
- Kính xinh Lữ đạo hữu trợ giúp đưa Trần mỗ rời khỏi nơi đây. Tất cả điều kiện Trần mỗ đều đồng ý, chỉ cần thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
 
Ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người Trần Thiên Quân, sau đó hắn lắc đầu nói:
 
- Tại hạ chưa định rời khỏi nơi đây ngay.
 
Trần Thiên Quân trở nên sững sờ, hắn do dự một chút rồi hạ thấp giọng nói:
 
- Không sao, trước khi đi Lữ đạo hữu có thể mang tại hạ theo là được, không cần vội. Nếu có bất kỳ điều gì cần Trần mỗ, Lữ đạo hữu cứ việc phân phó.
 
Sau khi hắn nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường giống như không đồng ý, hắn lại phải mở miệng:
 
- Lữ đạo hữu, với những gì tại hạ hiểu biết về mãnh thú và thần thông của Dịch Thiên Tông thì có thể vì Lữ đạo hữu mang đến nhiều nguyên tinh trong đám mãnh thú hóa sương ở nơi đây. Chỗ này ta chỉ cần tính toán sơ qua thì sợ rằng cũng có vài trăm mãnh thú hóa sương, vì vậy mà nguyên tinh sẽ rất nhiều. Chỉ cần Lữ đạo hữu đồng ý đưa ta rời khỏi đây, ta sẽ liều mạng một phen, vì Lữ đạo hữu mà đi thu thập nguyên tinh, hơn nữa sau khi rời khỏi nơi đây chắc chắn sẽ có hậu tạ.
 
Tâm thần Vương Lâm khẽ động, hắn trở nên trầm ngâm rồi khẽ gật đầu. Hắn đưa cho Trần Thiên Quân một khối ngọc giản.
 
- Sau khi lấy hết nguyên tinh thì có thể truyền âm cho ta!
 
Vương Lâm nói xong cũng không nhìn Trần Thiên Quân mà lập tức xoay người bỏ đi.
 
Trần Thiên Quân đưa mắt nhìn hình bóng Vương Lâm đang biến mất ở phương xa, lúc này thân thể mới thả lòng và thở ra một hơi thật sâu. Hắn không nói dối, quả thật rất muốn rời khỏi địa phương này. Hắn vốn cũng tưởng chính mình đã không còn cơ hội, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Thương Tùng Tử chết thì lập tức biết được cơ hội để mình rời khỏi nơi đây đang nằm trên người Vương Lâm, cho nên mới phải làm như vậy.
 
- Lấy nguyên tinh rất nguy hiểm, ta cần phải chuẩn bị một vài thứ.
 
Trần Thiên Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn nhìn chăm chăm vào ngọc giản truyền âm rồi coi như chính mình đã có hy vọng mà xoay người trở về động phủ.
 
Vương Lâm quay trở về động phủ trong sơn cốc, hắn lại lấy ra rất nhiều nguyên tinh để bố trí một trận pháp vòng quanh thân thể, sau đó bắt đầu thổ nạp. Lúc này tất cả nguyên lực trong thiên địa đột nhiên từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, sau đó nguyên lực bị hút vào trong cơ thể, hắn đang tiến lên Tịnh Niết trung kỳ.
 
- Nơi đây dù nguy hiểm nhưng lại là một địa phương tu luyện cực tốt, trong ký ức của Thương Tùng Tử thì rõ ràng lão đã ngưng tụ lại thân thể trên tượng đá, ta cũng có thể đến đấy hấp thu được. Bên cạnh còn có ba người thanh niên đến từ ngoại giới, trên người bọn họ cũng có lực lượng và tin tức của Ngoại giới ta đang cần. Còn lão bà áo xanh, người này có Sinh Tử Cấm, việc còn lại chính là Tuế Nguyệt Cấm của Tư Mã Mặc… Trong tinh không mênh mông có một tinh vực vô biên vô tận, độ lớn của nó dù là La Thiên, Côn Hư, Triệu Hà và Vân Hải, thậm chí gộp cả bốn tinh vực khổng lồ này lại với nhau cũng không bằng. Nơi đây được người Phong giới gọi là Ngoại giới… Chố này được dân Ngoại giới gọi là Thái Cổ tinh vực… Trong một địa phương cấm địa ngoài tinh không Thái Cố tinh vực tồn tại một tòa cung điện thần bí, trong đây không có người, không có sinh cơ. Trong đại điện tất cả đều là những luồng sáng bảy màu bập bềnh, bên trong những luồng sáng bảy màu là từng khối ngọc giản có khắc rất nhiều tên… Thanh Thủy, Thiên Vận Tử, Trọng Huyền Tử, Thủy Đạo Tử, Tư Mã Mặc, Thương Tùng Tử… Khoảnh khắc này ngọc giản của Thương Tùng Tử đột nhiên nổ ầm một tiếng rồi tan vỡ hóa thành rất nhiều mảnh nhỏ tiêu tán trong nháy mắt. Trong cung điện đột nhiên vang vọng tiếng thở dài. Khoảnh khắc tiếng thở này vang lên, thời gian giống như quay ngược trở lại. Ngọc giản đã vở tan lập tức xuất hiện nghịch biến, lại được ngưng tụ giống như tất cả tình cảnh xuất hiện vừa rồi chưa từng được xảy ra.
 
Nhưng bên trên ngọc giản vừa được ngưng tụ lại xuất hiện một cái tên khác, lại trở thành Vương Lâm.
 
- Ở địa phương có đủ loại đạo, đạo đến và trưởng thành… Nếu có được linh hồn người này thì đạo chắc chắn sẽ thành.
 
Âm thanh thì thào này vang lên trong cung điện giống như đang được người ta truyền âm vào tinh không.
 
Trên ngọn núi ở sâu trong thế giới bảy màu, nơi mà tâm thần Vương Lâm đã từng đi qua, lão già tóc trắng đang ngồi khoanh chân, sau lưng lão chính là một tòa động phủ. Lúc này trong động phủ chợt bùng ra những luồng sáng bảy màu, mơ hồ bên trong còn ẩn giấu rất nhiều tiếng thét gào thê lương.
 
Lão già ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, một lúc lâu sau lại lặng lẽ gật đầu.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.