Lời nói của Mộc Băng Mi rất dịu dàng, giống như đang nhớ lại những hồi ức năm xưa, ẩn chứa một luồng cảm giác buồn phiền và những tâm tư khó nói nên lời. Giọng nói này chậm rãi vang lên bên tai tất cả mọi người Vô Cực Tông đang đứng nơi đây.
Cô gái tên Vương San San khẽ chớp mắt, nàng cười nói:
- Người có thể được Mộc tỷ tỷ khen ngợi như vậy, nếu có cơ hội thì tiểu muội cũng rất muốn gặp mặt.
Mộc Băng Mi khẽ lắc đầu, nàng nói:
- Sợ không có cơ hội thôi, người này bây giờ ở nơi nào ta cũng không biết được. Năm xưa từ biệt, nháy mắt đã cách xa chân trời, khả năng hắn có thể đến Vân Hải là không lớn.
Người đàn ông trung niên Vô Cực Tông đã đặt ra câu hỏi trước đó, rõ ràng có thân phận rất cao ở Vô Cực Tông, nếu không thì hắn cũng chẳng được ngồi cùng một chỗ với tông chủ Vô Cực Tông. Lúc này hắn nghe vậy thì bình thản nói:
- Nghe Mộc đạo hữu nói như vậy, Trứu mỗ cũng rất tò mò, rốt cuộc người này có phong thái gì, có đúng như lời Mộc đạo hữu nói không. Không biết người kia tên gì, mong rằng Mộc đạo hữu nói cho biết. Nếu có cơ hội gặp mặt, tại hạ sẽ không bỏ lỡ dịp may.
Lời nói có chút vô lễ, cặp lông mày đẹp của Mộc Băng Mi khẽ nhíu lại, nàng lạnh lùng đảo mắt qua người đàn ông họ Trứu rồi bình thản mở miệng nói:
- Tên hắn không cần phải nói cho ngươi biết, cuộc đời này nếu ngươi gặp được thì chưa chắc đã là may mắn.
Người đàn ông trung niên kia cười lên ha hả, hình như cũng không ngại mà lắc đầu nói:
- Chỉ là một tên Tịnh Niết sơ kỳ mà thôi, Trứu mỗ nếu muốn cũng có thể gặp được, bởi vì người có danh tiếng, còn có thể cho nhau một cái tạo hóa. Nhưng nếu Mộc đạo hữu đã nói như vậy thì thôi.
Vẻ mặt lão già áo trắng tông chủ Vô Cực Tông vẫn như thường, nhưng trong lòng lão cũng cảm thấy không vui. Lão quét mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên, cuối cùng cũng không nói gì.
Vương San San rất nhanh nhạy, nàng nở một nụ cười rồi mở miệng nói kết thúc chủ đề:
- Tông chủ, trước đó ta cũng nghe nói Lý Thiến Mai đã đến Vô Cực Tông, không biết lúc này đang ở đâu?
Nói xong, Vương San San hướng về phía Mộc Băng Mi giải thích:
- Lý tỷ tỷ là thiên chi kiêu nữ hiếm thấy trên Vân Hải tinh vực của chúng tôi, tu vi đã đạt đến Toái Niết đại viên mãn.
Dù là Mộc Băng Mi khi nghe được những lời này thì vẻ mặt cũng hơi thay đổi, nàng khẽ gật đầu.
- Lý đạo hữu từng có quan hệ với một người trong phân tông Quy Nguyên Tông của Vô Cực Tông chúng ta, nàng cũng không ngồi đây mà đang ở vị trí của Quy Nguyên Tông.
Trong lòng lão già áo trắng cũng cảm thấy chuyện này đặc biệt khó hiểu, lão khẽ mở miệng nói.
- Quy Nguyên Tông sao? Không biết là phân tông thuộc tinh vực cấp mấy?
Vương San San hơi ngạc nhiên, rõ ràng nàng chưa từng nghe qua Quy Nguyên Tông.
- Phùng trưởng lão, chuyện này tận mắt ngươi nhìn thấy, ngươi nói rõ ràng cho mọi người biết đi.
Lão già áo trắng đưa mắt nhìn về phía Phùng Hải ngồi ở phương xa.
Vẻ mặt Phùng Hải lộ ra vẻ cổ quái, lão đứng dật ôm quyền hướng về phía Mộc Băng Mi và Vương San San, ánh mắt cũng đảo qua đám bạn già đồng môn khắp bốn phía. Có rất nhiều người đang nhìn về phía mình, rõ ràng đám người này cũng biết chuyện nhưng không được tỉ mỉ, chẳng qua chỉ nghe nói mà thôi.
Thực tế cũng khó trách bọn họ cảm thấy khó hiểu, Lý Thiến Mai thanh danh hiển hách lại có quan hệ với một người trong tông phái tinh vực cấp năm. Hơn nữa đây cũng không phải là quan hệ ở mức bình thường, vì nàng có thể ra tay giết chết tu sĩ tông phái cấp bảy.
Sau khi ho khẽ một tiếng, Phùng Hải cười khổ nói:
- Tông chủ, việc này lão phu cũng không biết cụ thể. Khi Lý đạo hữu đến đây thì trực tiếp muốn tìm vị trí của Quy Nguyên Tông, lúc đó Lữ Anh Kiệt người Tiên Âm Môn và Triệu Long người Tầm Loan Tông đang dây dưa với Quy Nguyên Tông vì chuyện riêng. Khi Lý đạo hữu tiến đến thì trực tiếp ra tay phá hủy thân thể Triệu Long, ngay cả Lữ Anh Kiệt cũng suýt gặp phải kiếp nạn. Tất cả mọi chuyện hình như cũng chỉ liên quan đến một người họ Lữ ở Quy Nguyên Tông.
Lời này vừa nói ra thì tất cả người Vô Cực Tông ở bốn phía đều cảm thấy tò mò, Vương San San cũng cười nói:
- Tính tình Lý tỷ tỷ rất lặng lẽ, rất ít khi tức giận, nàng đã ra tay thì nhất định có đạo lý. Cũng không biết được người họ Lữ mà Phùng trưởng lão đang nói là tu sĩ phương nào?
Phùng Hải gật đầu rồi cười nói:
- Người họ Lữ này cực kỳ thần bí, lão phu đã điều tra ra hắn chính là sư tổ của Quy Nguyên Tông và có họ hàng coi Lữ Yên Phỉ. Sau đó lão phu đã đi xem xét lại sách cổ, năm xưa quả thật Quy Nguyên Tông có người này, hắn tên là Lữ Tử Hạo!
- Người này cả đời rất thích luyện đan, nhiều năm trước đi ra ngoài tìm dược thảo thì mất tích. Không biết người này vì sao gặp được Lý đạo hữu, hình như Lý đạo hữu rất kính phục hắn.
- Hơn nữa vừa rồi mọi người cũng đã nghe lời nói của Lô Vân Tòng, rõ ràng Lô Vân Tòng cũng rất tâm đàu ý hợp với người này. Hắn vì Quy Nguyên Tông mà ra mặt, không tiếc đắc tội với Tiên Âm Môn và Tầm Loan Tông. Hơn nữa nếu theo lời của Lô Vân Tòng thì người này còn hiểu rõ thiên địa hơn hẳn hắn, Lô Vân Tòng cũng cực kỳ kính phục, mơ hồ năm xưa cũng chịu ơn gì đó của người này.
- Tên Lô Vân Tòng đã từng tuyên bố, nếu lần này Lữ Tử Hạo kia tiến vào Vô Cực Tông chúng ta thì đừng nói là những phân tông cấp năm mà ngay cả cấp sáu thì Quy Nguyên Tông cũng chỉ dựa vào một người như Lữ Tử Hạo mà tung hoành ngang dọc. Ngay cả Lữ Anh Kiệt Tiên Âm Môn cũng chỉ là một con kiến hôi.
- Lý đạo hữu không đánh Lữ Anh Kiệt vì người này trước đó đã không tin vào lời nói của Lô Vân Tòng, Lữ Anh Kiệt nói, nếu Lữ Tử Hạo đến đây thì nhất định sẽ chiến đấu một trận, vì vậy mà Lý đạo hữu cho hắn một cơ hội.
Lời này vừa được Phùng Hải nói ra thì bầu không khí khắp bốn phía trở nên yên tĩnh lại, tất cả tu sĩ Vô Cực Tông ngồi nơi đây đều là những người có thân phận cực cao trong phân tông. Bọn họ nhìn trúng Lô Vân Tòng, muốn đem hắn trở thành trọng điểm để bồi dưỡng. Nhưng lúc này sau khi nghe được lời nói của Phùng Hải thì đã đặt toàn bộ tâm thần lên Lữ Tử Hạo, người được Lô Vân Tòng cực kỳ kính nể.
Mà lúc này trên đài cao Lô Vân Tòng chỉ đi về phía trước sáu bước đã làm cho vẻ mặt tên tông chủ của phân tông cấp năm kia trở nên tái nhợt rồi liên tục lui về phía sau. Tâm thần người này run rẩy, bước tiến của đối phương giống như giẫm thẳng lên trái tim, Lô Vân Tòng căn bản không cần ra tay đã làm cho tâm thần đối thủ hỗn loạn. Tình cảnh này rơi vào mắt đám người ở bốn phía trên đài, ánh mắt mọi người lập tức trở nên ngưng trọng. Những tiếng thảo luận lại vang lên khắp bốn phía, rõ ràng những bước tiến của Lô Vân Tòng đã dung hợp vào ý cảnh, hắn đứng nơi đó giống như dung nhập vào thiên địa.
Tông chủ phân tông đối diện Lô Vân Tòng liên tục cười khổ và lui về phía sau, hắn ôm quyền nói:
- Lão phu thất bại, Lô đạo hữu không hổ danh là nhân tài kiệt xuất của Vô Cực Tông chúng ta, lão phu tâm phục.
Lão nói xong thì xoay người hướng về phía tông chủ Vô Cực Tông trên đài cao rồi khom lưng cúi chào, sau đó lão già đi xuống đài.
Đại hội phân tông cấp năm đến lúc này hầu như đã gần hoàn thành, vì Lý Thiến Mai mà Quy Nguyên Tông không xuất hiện. Nhưng lúc này cuộc so tài giữa các tông phái cấp năm cũng chỉ còn lại một mình Quy Nguyên Tông.
Thân thể đám trưởng lão Vô Cực Tông phụ trách đại hội tông phái cấp năm lần này lập tức lóe lên, sau khi xuất hiện giữa không trung thì nhìn về phía địa phương Quy Nguyên Tông, giọng nói bình thản chậm rãi vang lên:
- Quy Nguyên Tông xuất trận.
Quy Nguyên Tông vẫn đang tụ tập ở vị trí góc phía bắc, một luồng áp lực lập tức bao phủ khắp bốn phía. Lý Thiến Mai đang ngồi nơi đó, nàng nhìn bầu trời, vẻ mặt lộ ra vẻ mê man và hồi ức giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ tái nhợt, nàng cắn môi dưới, một lúc lâu sau khẽ đứng lên. Nàng là người có tu vi cao nhất trong Quy Nguyên Tông, tỷ thí lần này nàng nhất định phải đi ra.
Sau khi đứng dậy, Lữ Yên Phỉ nhìn qua đám đệ tử môn phái Quy Nguyên Tông, trong số đó còn có cả ba vị sư huynh, còn có cả đệ tử của nàng. Lữ Yên Phỉ than nhẹ một tiếng rồi thân thể mềm mại như một cánh bướm khẽ giẫm lên sương mù dưới chân phóng về phía đài tỷ thí ở phương xa.
- Sư tôn.
Ánh mắt trong vắt của Tôn Vân nhìn về phía bóng lưng Lữ Yên Phỉ, nàng cũng không biết sau đại hội lần này thì vận mệnh của Quy Nguyên Tông sẽ như thế nào, có lẽ thật sự phải giải tán.
Khoảnh khắc này bầu không khí khắp đài cao đều trở nên yên tĩnh lại, đám người nơi đây đều đã từng nghe hoặc rõ ràng biết được chuyện vừa rồi xảy ra với Quy Nguyên Tông. Lúc này tất cả đều rất chờ mong người thần bí của Quy Nguyên Tông có xuất hiện hay không.
Hàng vạn ánh mắt ngưng tụ lại, vẻ mặt Lữ Yên Phỉ càng trở nên tái nhợt, nhưng trong mắt lại bùng lên vẻ kiên định. Thân thể nàng càng lúc càng nhanh, một lát sau đã xuất hiện trên đài. Nàng chậm rãi hạ xuống rồi đứng nhìn Lô Vân Tòng ở phía trước. Lô Vân Tòng cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua Lữ Yên Phỉ.
- Quy Nguyên Tông cũng chẳng còn ai để tỷ thí, chỉ cần ta là được.
Lữ Yên Phỉ đứng trên đài cao, ánh mắt khắp bốn phía chuyển đến làm hình bóng nàng càng trở nên yếu đuối. Nhưng lúc này cũng có một luồng lực lượng ngưng tụ trong thân thể làm nàng không run lên, tâm thần không chấn động.
- Hắn đã đồng ý với ta, sẽ đến. hắn nhất định sẽ đến.
Lữ Yên Phỉ cắn chặt môi dưới, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mơ hồ nàng thấy được một hình bóng đang đứng trên bầu trời nở nụ cười cổ vũ.
Bầu không khí bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, Quy Nguyên Tông này vốn sẽ không gây ra bất kỳ lực chú ý nào trong lần tỷ thí phân tông các tông phái cấp năm, nhưng vào khoảnh khắc này cũng chỉ vì một người cực kỳ thần bí mà Quy Nguyên Tông đã không còn bình thường, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt chú ý của đám tu sĩ khắp bốn phía. Thậm chí ngay cả những tông phái cấp sáu, cấp bảy cũng chuyển ánh mắt về phía đài cao.
- Lô đạo hữu, mời chỉ giáo!
Vẻ mặt Lữ Yên Phỉ cực kỳ kiên định, nàng hướng về phía Lô Vân Tòng rồi khẽ cúi người nói.
Lô Vân Tòng trở nên trầm tư, hắn suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía tông chủ và đám trưởng lão Vô Cực Tông đang ngồi trên khán đài, hắn ôm quyền, trên người bùng ra tu vi Tịnh Niết, giọng nói sang sảng hóa thành tiếng sấm động:
- Chư vị tiền bối chủ tông trên đài, đệ tử không muốn tỷ thí với Quy Nguyên Tông, việc này không công bằng.
Lão già áo bào trắng ngồi gần Mộc Băng Mi trên khán đài nhướng mày lên, ngay cả vẻ mặt Phùng Hải là người phụ trách đại hội lần này cũng trầm hẳn xuống, lão quát lên:
- Có gì không công bằng! Lô Vân Tòng ngươi có ý gì?
Giọng nói của Phùng Hải bùng lên cuồn cuộn, đã hoàn toàn ép âm thanh Lô Vân Tòng và vang lên kinh thiên động địa.
Vẻ mặt Lô Vân Tòng trở nên tái nhợt, với tu vi của hắn, dưới tiếng quát của một lão quái đại thần thông ở mức độ như Phùng Hải thì chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng Lô Vân Tòng vẫn hít vào một hơi thật sâu, hắn lại ôm quyền nói:
- Đệ tử biết một người Quy Nguyên Tông, người này tu vi cực cao, những minh ngộ về thiên địa cũng vượt xa đệ tử rất nhiều, đệ tử tự thấy không thể bằng. Nếu hắn không đến đây thì đệ tử và Quy Nguyên Tông tỷ thí sẽ là một chuyện cực kỳ không công bằng. Đệ tử Lô Vân Tòng muốn chiến đấu, muốn cùng hắn chiến đấu một trận, đệ tử đến đây cũng muốn chứng đạo với hắn, thắng cũng được mà bại cũng không sao.
Lời này vừa nói ra thì tu sĩ khắp bốn phía lập tức trở nên xôn xao. Người thần bí Quy Nguyên Tông vốn đã trở thành tiêu điểm của những đợt thảo luận mấy ngày nay. Nhưng lúc này khi Lô Vân Tòng nói ra lại một lần nữa làm cho danh tiếng người này bùng lên vang dội, hầu như đã đạt đến mức độ đỉnh phong.
Khoảnh khắc này hầu như mọi người đều chờ mong kẻ thần bí kia, rốt cuộc có một bộ dạng gì, có thần thông gì khiến Lô Vân Tòng trở nên như vậy, làm Lý Thiến Mai trở nên như vậy. Cặp mắt đẹp của Vương San San lộ ra vẻ hứng thú, nàng nhìn về phía đài cao, nhìn về phía Lô Vân Tòng với những lời nói bất phàm kia.
- Lô Vân Tòng, Lữ Yên Phỉ, hai người các ngươi đến đây!
Người mở miệng cũng không phải Phùng Hải, cũng không phải bất kỳ vị trưởng lão nào của Vô Cực Tông mà chính là lão già tông chủ áo bào trắng. Lão đã rất hứng thú đối với người thần bí có tên Lữ Tử Hạo.