Tiên Nghịch

Chương 1266: Mồi nhử




Những bông tuyết như lông ngỗng từ trên bầu trời rơi xuống, từ trên những tầng trời cao nhìn xuống thì toàn bộ thiên địa bên dưới là một mảnh trắng xóa. Ngay cả cỏ cây cũng được xếp chồng lên một tầng tuyết cực dày, thậm chí còn có rất nhiều tảng băng rũ xuống rồi được ánh sáng mặt trời làm bùng lên những sắc màu đẹp đẽ.
 
Nhìn tuyết rơi trên cành cây mà sinh ra một loại cảm giác kinh sợ, giống như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
 
Thiên địa bên dưới đang ở vào buổi sớm mai của hàng loạt thành trì và thôn xóm, khói bếp dần lượn lờ bay lên rồi lơ lửng trên bầu trời giống như muốn đánh văng những bông tuyết. Nhưng cuối cùng tất cả đều bị bông tuyết và gió lạnh thổi tới làm cho phân tán thành nhiều sợi khói mảnh.
 
Những âm thanh ồn ào từ trong thành trì và thôn xóm truyền ra, một ngày mới lại bắt đầu.
 
Ở phương xa trong mùa đông giá lạnh, ngay cả những tia nắng ấm áp cũng ít hơn rất nhiều so với nơi khác, ánh sáng mặt trời làm bùng lên nhưng cũng không đủ để xua tan giá lạnh. Vùng thiên địa phía đông có một đồng bằng vào mùa hạ thì xanh tươi cỏ cây, đây là địa phương mà phàm nhân chăn thả gia súc, đặc biệt là bầu trời xanh thẳm và rộng lớn bên trên.
 
Nhưng lúc này nơi đây không còn lại bất kỳ cây cỏ nào, chỉ còn lại một vùng trắng xóa, ánh mặt trời chiếu xuống bùng lên những luồng hào quang chói mắt. Nếu người nào vào đây mở mắt nhìn một lúc lâu thì ngay cả nước mắt cũng chảy ra, đồng bằng này rộng mênh mông giống như vô tận.
 
Khi mùa đông đến thì không có bất kỳ phàm nhân nào đi đến vùng đồng bằng này, nơi đây chỉ có tuyết trắng, cũng không có bất kỳ dấu chân người nào. Nhưng ngày hôm nay, ở một vị trí sâu trong đồng bằng lại có một người đang khoanh chân ngồi.
 
Đây là một người đàn ông trung niên, tướng mạo anh tuấn, gương mặt tràn đầy vẻ chính trực. Hắn đang dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn lên bầu trời, đông thời trong mắt cũng lóe lên vẻ phức tạp.
 
- Tu vi không thể nào áp chế nổi.
 
Người đàn ông trung niên này than khẽ một tiếng, hắn dùng ánh mắt lưu luyến nhìn tuyết trắng trong trời đất mà trở nên trầm mặc. Lúc này hắn đang chờ đợi thiên kiếp tiến đến.
 
Không lâu sau, thiên địa lập tức nổ vang, những bông tuyết rơi xuống lập tức tan vỡ hàng loạt và mơ hồ có cuồng phong từ trên trời bùng xuống. Luồng cuồng phong cuốn những bông tuyết về khắp bốn phía, khi cuồng phong phóng xuống địa phương người đàn ông trung niên đang ngồi thì những bông tuyết đọng trên mặt đất lập tức bị cuốn ra tung tóe.
 
Tuyết như những con sóng, tất cả đều bị cuồng phong cuốn lên lộ ra mặt đất trụi lủi bên dưới. Từ trên trời nhìn xuống thì thấy mặt đất trơ trọi bên dưới và tình cảnh tuyết trắng bốn phía cực kỳ tương phản với nhau.
 
Đúng lúc này thì kiếp vân lập tức xuất hiện trên bầu trời, kiếp vân cuồn cuộn tiến đến, chỉ trong khoảnh khắc đã tạo thành kiếp vân thiên kiếp. Trong kiếp vân mơ hồ có một người đang đứng, toàn thân người này được bao phủ trong tiên khí, bùng ra vẻ uy nghiêm vô tận.
 
- Tu sĩ hạ giới, độ kiếp thành tiên!
 
Âm thanh này cuồn cuộn hóa thành tiếng sấm từ trong kiếp vân bùng ra kinh thiên động địa. Nhưng khi lời nói này rơi vào trong tai người đàn ông trung niên bên dưới lại không làm cho vẻ mặt sinh ra chút biểu cảm nào.
 
Người này vỗ vỗ quần áo rồi đứng lên, hắn nhìn lên kiếp vân trên bầu trời, nhìn qua Tiên nhân đang đứng trên kiếp vân, ánh mắt phức tạp mang theo vẻ châm biếm nồng đậm.
 
- Thành tiên sao?
 
Vẻ mỉa mai lại bùng lên trong mắt người đàn ông.
 
Khoảnh khắc khi vẻ châm biếm bùng lên trong mắt người đàn ông trung niên, trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm động. Tiên nhân trong kiếp vân lập tức chỉ tay xuống dưới. Kiếp vân nổ lên ầm ầm, một luồng sấm sét có thể rạch trời chém đất ầm ầm phóng ra rồi hàng lâm về phía người đàn ông trung niên bên dưới.
 
Khoảnh khắc khi sấm sét hàng lâm xuống, người đàn ông trung niên vốn không nhúc nhích lại vung tay phải lên rồi vỗ về phía trước. Sấm sét đánh thẳng lên người vang lên những tiếng nổ kinh thiên, vẻ mặt người này tái nhợt nhưng vẫn ngẩng lên trời.
 
Người đàn ông lại thấy Tiên nhân trên kiếp vân nâng tay phải lên một lần nữa, nhưng tiếng nổ lại vang vọng. Luồng sấm sét thứ hai xuất hiện, những tiếng gào thét vang lên, một lát sau lại ầm ầm hàng lâm.
 
Nhưng khoảnh khắc này đột nhiên có những biến đổi kinh thiên.
 
Bầu trời vốn được bao phủ trong kiếp vân, những đám mây đen cuồn cuộn giống như không có giới hạn. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một luồng lực lượng ầm ầm phóng tới hóa thành hai bàn tay khổng lồ xuyên qua kiếp vân rồi xé sang hai bên.
 
Kiếp vân vang lên những tiếng nổ kinh thiên, sau đó mây đen bị xé ra, một khe nứt khổng lồ xuất hiện.
 
Có một người thanh niên mặc áo trắng từ trong khe nứt đi ra.
 
Người này vừa xuất hiện thì mặt Tiên nhân trên kiếp vân lập tức biến đổi lớn, âm thanh tức giận vang lên:
 
- Ngươi là người phương nào, lão phu tới đây trước.
 
- Ta vì thiên kiếp của ngươi mà tới đây, diệt thiên kiếp thu niệm lôi!
 
Vương Lâm vung tay phải lên rồi chỉ thẳng về phía kiếp vân thiên kiếp.
 
Những tiếng nổ trở nên vang vọng, thân thể lão già đứng trên đám mây chợt run lên, sấm sét trong cơ thể không còn được chính lão điều khiển, khoảnh khắc này sấm sét trở nên điên cuồng. Vẻ mặt lão già biến đổi lớn nhưng cũng không bỏ chạy, thân thể lão già lóe lên rồi từ đám mây phóng ra, hai tay bấm pháp quyết há miệng phun ra một hạt châu lôi quang, hạt châu phóng thẳng về phía Vương Lâm.
 
- Quá mức cuồng vọng!
 
Tốc độ lão già kia cực nhanh, nháy mắt đã đến gần, toàn thân bùng ra khí tức Khuy Niết hậu kỳ đại viên mãn, mơ hồ sắp đột phá lên Tịnh Niết.
 
Hạt châu lôi quang ẩn giấu sấm sét là pháp bảo do năm luồng niệm lôi hóa thành.
 
Hạt châu trong tay lão già lập tức bùng ra những uy lực kinh thiên động địa, lão hướng về phía Vương Lâm mà tấn công.
 
- Ta thích hạt châu này.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn tiến về phía trước một bước, toàn thân lập tức biến mất. Khi xuất hiện thì Vương Lâm đã ở sau lưng lão già, hắn cũng không quay đầu lại mà tay phải tùy ý điểm về phía sau trúng ngay ót lão già.
 
Vẻ mặt lão già lập tức tái nhợt, cảm giác hãi hùng bùng lên trong mắt, lão phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy và lập tức xuất hiện hàng loạt vết nứt màu đỏ máu từ trên đầu. Sau khoảnh khắc, tất cả vết nứt đã lan ra khắp toàn thân, một tiếng ầm vang lên, thân thể lão già tan vỡ, hình thần câu diệt, tộc ấn bị thu lấy.
 
Tay trái Vương Lâm chụp lấy hạt châu do năm luồng niệm lôi hóa thành, giết lão già này đối với Vương Lâm thì không tốn quá nhiều sức lực. Khi tay trái Vương Lâm khẽ bóp thì hạt châu nổ tung, năm luồng niệm lôi nhanh chóng bị mắt phải hấp thu. Tia chớp liên tục xoay tròn trong mắt phải Vương Lâm, nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác cực kỳ yêu dị.
 
Tình cảnh này xảy ra quá nhanh, hầu như chỉ là trong nháy mắt, người đàn ông trung niên dưới mặt đất đang trợn mắt há mồm, vừa giật mình vừa cảm thấy kinh hoàng, một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục trở lại bình thường.
 
- Ngươi tản ra toàn bộ tu vi, tiếp tục độ kiếp!
 
Mắt phải Vương Lâm hấp thu hoàn toàn năm luồng niệm lôi, hắn đứng giữa không trung rồi chậm rãi mở miệng.
 
Người đàn ông trung niên kia hít vào một hơi thật sâu, hắn cố gắng áp chế sự bất an trong lòng. Sau khi nhìn về phía Vương Lâm, tên này liên tục bùng ra tu vi khắp toàn thân, lực lượng Hóa Thần đỉnh phong bao phủ khắp thiên địa.
 
Sau mười lần hít thở, khi kiếp vân trên bầu trời còn chưa kịp tiêu tán thì lôi quang lại lóe lên giống như bầu trời bị xé ra một lỗ hổng, trong đó lập tức có người phóng ra.
 
- Ha ha, cuối cùng ta cũng gặp được người đầu tiên độ kiếp.
 
Người này từ trong lỗ hổng đi ra rồi lập tức cười lên như điên, nhưng tiếng cười còn chưa kịp kết thúc thì Vương Lâm đã vung tay phải chỉ về phía trước.
 
Người này đến chưa kịp đứng được một khắc, chưa kịp nhìn rõ tất cả tình cảnh thì thân thể đã nổ tung ầm ầm. Người đàn ông trung niên đang độ kiếp bên dưới lập tức cảm thấy da đầu tê dại, lúc này hắn mới biết mình trở thành mồi nhử Tiên nhân cho người thanh niên áo trắng.
 
"Hắn lại đánh chết Tiên nhân!" Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã có người từ trong lỗ hổng lao ra, hai tay kẻ này bấm pháp quyết tạo thành rất nhiều tầng phòng hộ bên ngoài thân thể. Nhưng Vương Lâm chỉ cần vung tay thì tầng phòng hộ khắp toàn thân của tu sĩ còn chưa kịp nhìn rõ dàng người này lập tức tan vỡ ầm ầm, ngay cả thân thể cũng vỡ tan, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, hình thần câu diệt.
 
Sau khoảng thời gian một nén hương ngắn ngủi, có người đàn ông trung niên làm con mồi, đã có hơn mười người Thiểm Lôi Tộc lục tục phóng đến. Nhưng tất cả mới xuất hiện thì tử vong trong nháy mắt.
 
Lúc này người đàn ông trung niên độ kiếp bên dưới đã chết lặng, nhưng vẻ hoảng sợ trong lòng lại càng bùng lên dữ dội, cười khổ nhưng cũng không muốn nhìn, chỉ biết nhắm mắt lại.
 
Tốc độ giết chóc người Thiểm Lôi Tộc theo phương pháp này còn nhanh hơn Vương Lâm tự mình phóng đi rất nhiều lần. Sau nửa canh giờ, số lượng tộc nhân Thiểm Lôi Tộc chết trong tay hắn đã trên một trăm.
 
- Cuối cùng cũng có một tên Toái Niết!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn nhìn về phía lỗ hổng, lôi quang lóe lên và một lão già đi ra.
 
Lão già này mặc áo bào màu đen, thân thể tràn đầy uy nghiêm, vừa nhìn thấy tình cảnh bên dưới thì vẻ mặt chợt biến đổi lớn. lão cúi đầu nhìn về phía Vương Lâm và thiên địa bao phủ trong mùi máu tanh nồng nặc.
 
Hai mắt lão già áo bào đen lộ ra vẻ ngưng trọng, vẻ mặt bùng lên sát khí, thân thể lóe lên nhưng không lui lại mà trực tiếp phóng về phía Vương Lâm. Hai tay lão già bấm pháp quyết rồi liên tục điểm chỉ vào hư không.
 
- Dám dùng phương pháp này để tàn sát người cùng tộc, ngươi đáng chết!
 
Lão già áo bào đen gầm khẽ một tiếng, toàn thân lóe lên lôi quang hóa thành một luồng sấm sét phóng về phía Vương Lâm. Đúng lúc này sau luồng sấm sét lại xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh này cũng chính là lão già áo bào đen.
 
Khoảnh khắc này thân thể lão già áo bào đen một phân thành hai, một hư ảnh phóng về phía Vương Lâm, một hư ảnh khác mang theo vẻ kinh hoàng mà điên cuồng lui về phía sau. Lão già muốn dùng pháp thuật này để rời khỏi nơi đây.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thương, tu sĩ Toái Niết này của Thiểm Lôi Tộc cũng là một người quyết đoán, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ ra phương pháp hủy diệt một phân thân để bỏ chạy.
 
Lúc này Vương Lâm không phải là bản thể nên cũng không có cực cảnh trong người, chỉ dựa vào tu vi Toái Niết mà muốn giữ lại lão già thì cũng có chút khó khăn. Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên hồng quang, tia chớp màu đỏ ầm ầm xuất hiện rồi lập tức xuyên qua hư ảnh phân thân đang tấn công mình. Phân thân này lập tức run lên, hai mắt ảm đạm, tia chớp xuyên qua, thân thể tan vỡ ầm ầm. Khoảnh khắc khi lão già Toái Niết Thiểm Lôi Tộc săp thi triển thần thông rời khỏi nơi đây thì tia chớp đã xông thẳng vào trong cơ thể.
 
Lão già phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt bùng lên vẻ cực kỳ sợ hãi. Khoảnh khắc sau, hào quang trong mắt lão đã tan vỡ, nguyên thần trong cơ thể bị hủy diệt, mất đi tất cả sinh cơ, thi thể từ trên không rơi xuống, tộc ấn bị thu.
 
- Ngươi còn muốn che giấu đến khi nào?
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, sau khi giết chết tên tu sĩ Toái Niết này, hắn xoay người nhìn về phía hư không phương xa. Cực cảnh hóa thành tia chớp màu đỏ chĩa vào vị trí đó rồi phát ra những âm thanh rẹt rẹt khi sấm sét giao thoa vào nhau, tia chớp có thể phóng đi hủy diệt thiên địa bất kỳ lúc nào.
 
Bầu trời đột nhiên vặn vẹo, người thanh niên đầu láng trước đó đã lấy đi thi thể Thiểm Lôi Tộc, người được tu sĩ bảy trăm vạn thiên địa gọi là Tán Linh Thượng Nhân xuất hiện trong những con sóng gợn.
 
- Ngươi vẫn liên tục đi theo ta, lúc này ta chỉ cho ngươi một câu giải thích, nếu không làm ta thỏa mãn thì ngươi sẽ chết.
 
Vương Lâm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn qua người thanh niên đầu láng, hắn chậm rãi mở miệng.
 
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.