Tiên Nghịch

Chương 909: Nhất chỉ soán thiên vận




Bạch Nguy hai mắt ngưng đọng nhìn Vương Lâm. Gật gật đầu, cũng không nói cái gì, lúc này giờ Mão đã sắp qua rồi. Bạch Nguy thở sâu, lưu luyến nhìn thoáng qua thiên địa, cuối cùng ánh mắt dừng ở hướng đông, dường như thấy được quê hương mình ở đó… Hai mắt hắn lộ vẻ bi ai, yên lặng nhắm hai mắt, trong khoảnh khắc hai mắt khép kín, nguyên lực trong cơ thể vốn nồng đậm âm khí, trong thời gian ngắn phảng phất như mưa to gió lớn, điên cuồng bạo tăng.
 
Loại gia tăng này, nghe thấy mà hoảng sợ, hết thảy những lá cỏ khô vàng bên trong thung lũng đều ầm ầm vỡ thành vô số mảnh vụn, bay tới các vách tường chung quanh, tạo thành những tiếng ca ca, lập tức hóa thành sương lạnh.
 
Một cỗ âm khí thiên địa, từ trong cơ thể Bạch Nguy vô tận tràn ra bên ngoài, hình thành thành một cơn lốc xoáy bên trên đỉnh đầu. Lốc xoáy này hoàn toàn làm từ âm khí mà thành, lượn lờ, càng lúc càng lớn.
 
Âm khí rít gào, hai mắt Vương Lâm như điện, yên lặng nhìn Bạch Nguy.
 
Lốc xoáy kia vận tốc càng lúc càng nhanh, cuối cùng hình thành gió lốc, quét ngang làm cho toàn bộ thung lũng đóng thành băng. Ngay cả những mảnh vụn cỏ khô vàng cũng đọng lại trên không trung, không chút nhúc nhích.
 
Cấm chế ngoài sơn cốc, tuy nói tinh tế, nhưng lúc này cũng ầm ầm vài tiếng rồi vỡ vụn ra.
 
Thế giới bên ngoài nhìn về phía cốc núi này, lúc này mưa to rơi, khoảnh khắc tia chớp xẹt qua, liền có tiếng ầm ầm quanh quẩn không ngừng.
 
Mưa to tầm tã, rơi trên mặt đất hình thành những tảng nước lớn, đang không ngừng gọt rửa mặt đất. Giọt nước nhộn nhạo liên miên không ngừng gợn sóng.
 
Chỉ có điều, trong cơn mưa này, thung lũng kia phảng phất như ngăn cách với thế giới. Phàm là mưa dừng ở trên này, giống như có một cái lồng chụp lên toàn bộ bên ngoài thung lũng, đêm hết thảy mưa gió ngăn cản ở bên ngoài, chảy ra chung quanh.
 
Dần dần, trời mưa càng lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy bên ngoài thung lũng, xuất hiện hình thành một u quang hình cung. U quang hình cung này đúng là cầm chế đã hiện hình trong cơn mưa.
 
Lúc này, âm khí càng lúc càng đậm, sau mọt lát, cái lồng chụp u quang kia không chịu nổi ca một tiếng, tạo thành một khe vỡ.
 
Ngay khi khe vỡ này hiện ra, âm khí từ bên trong tràn ra ngoài, âm khí vô hình, nhưng sau khi xuất hiện khiến cho trời đất liên tiếp vang lên những tiếng nổ ca ca.
 
Chỉ thấy những giọt mưa theo khe vỡ của cấm chế rơi xuống, nhưng chưa kịp vào bên trong đã bị những âm khí bên trong tràn ra ngoài va chạm vào, cả đám trở thành bông tuyết, theo âm khí bay lên tạo thành một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện trong thiên địa.
 
Nơi âm khí đi qua, phàn là giọt mưa bị âm khí chạm vào, toàn bộ trở thành bông tuyết, bông tuyết này càng lúc càng nhiều, cuối cùng. Từ xa nhìn lại, phảng phất như có một chuỗi trân châu xuất hiện trên không trung. Trong ánh điện quang chợt lóe ra, tản mác ra ánh sáng trong suốt rực rỡ vô cùng.
 
Cũng không có chấm dứt, khẽ vỡ trên lồng chụp càng lúc càng nhiều. gần như mỗi một khe vỡ ra, đều có âm khí lao ra, quét một vòng, liền có rất nhiều tảng mưa lớn trở thành băng.
 
Một lát sau, cái lồng chụp u quang ầm một tiếng, hoàn toàn sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ hướng tới bốn phía chung quanh. Theo lồng chụp u quang vỡ vụn âm khí trực tiếp lao ra ngoài, tràn ngập giữa trời đất.
 
Trong nháy mắt, từ trong cốc núi này làm trung tâm, mưa liên miên bốn phía trong thời gian ngắn nhất đọng lại thành bông tuyết, lan tràn khắp nơi, lúc này màn mưa lộ vẻ băng huỳnh.
 
Bên trong thung lũng, Vương Lâm ánh mắt quang mang kỳ dị, mặc dù hắn có được thân thể cổ thần, cũng có chút ăn không tiêu, thân thể không khỏi lùi lại sau mấy bước.
 
Trước mặt hắn, Bạch Khuy khoanh chân mà ngồi, một mái tóc dài phất phơ trong gió. Quần áo phát ra những tiếng vang, âm khí trong cơ thể hắn đã nồng đậm vô cùng, đạt tới đỉnh rồi. Thân thể hắn đang bị một tảng băng lam lớn nhanh chóng bao phủ lấy.
 
Gần như trong nháy mắt, bông tuyết màu lam đã bao vây lấy toàn thân thể hắn bên trong, cuối cùng ngưng tự tại mi tâm hóa thành một vậy dài nhọn, đâm thẳng vào mi tâm.
 
Mi Tâm của Bạch Nguy có một ấn ký quỷ dị, ấn ký này chính là loại mà Vương Lâm đã nhìn thấy trước đây. Âm khí trong cơ thể Bạch Nguy chạy hình thành ấn ký.
 
Lúc này, ấn ký lóe ra u quang, mỗi một lần lóe ra, trên mặt Bạch Nguy thể hiện thống khổ vô cùng, gân xanh nổi lên, âm khí trong cơ thể phút chốc đã hút đi một ít dung nhập vào trong ấn ký.
 
Mỗi lúc như thế, lam băng trên thân thể Bạch Nguy sẽ dày hơn vài phần, ngay cả huyết nhục trong cơ thể hắn cũng đều bị bông tuyết đồng hóa trở thành một bộ phận.
 
Theo ấn ký kia lóe ra số lần ngày càng nhiều hơn, âm khí dung nhập vào trong ấn ký càng lúc càng đậm. Cuối cùng, âm khí trong cơ thể Bạch Nguy bị hút vào một tia cuối cùng thì.
 
Hắn chấn động toàn thân, thân thể từ cổ xuống dưới, trong nháy mắt hóa thành bông tuyết, ấn ký phía trên mi tâm, hóa thành màu tím đen, bên trong ẩn chứa âm khí có thể nói là long trời nở đất!
 
Không cách nào hình dung ra sự thống khổ, khiến cho Bạch Nguy phát ra một câu rít gào cuối cùng. Trong tiếng rít gào này mang theo thống hận cùng không cam lòng. Mối hận với Thiên Vận Tử, mang theo bi ai bất đắc dĩ trong đấu tranh với vận mệnh mình.
 
Còn có, một chút giải thoát… Trong rống giận, Vương Lâm phảng phất như bị tấn công, lùi lại sau vài bước, thần sắc phức tạp. Hắn có thể lý giải được lý tưởng của Bạch Nguy, đó là một loại phản ứng, phản kháng với Thiên Vận Tử.
 
Có thể nói, đây cũng là một loại nghịch!
 
Trong tiếng rống của Bạch Nguy, thanh âm điên cuồng của hắn truyền tới, khuếch tán tới mấy vạn dặm. Chỉ có điều, trong màn đêm đầy mưa cùng tiếng sấm này, thanh âm của hắn bị bao phủ hoàn toàn bên trong.
 
-Thiên Vận Tử, lấy cái chết của ta, đổi lấy một lần tính toán sai lầm của ngươi, ta Bạch Nguy mỉm cười dưới suối vàng! Mệnh của ta, tính làm sao được, ha ha!
 
Bạch Nguy trong tiếng cười điên cuồng, ấn ký trên mi tâm dung nhập với toàn bộ âm khí trong cơ thể, bắt đầu biến hóa quỷ dị. Vô tận âm khí kia hóa thành một lốc xoáy bằng nắm tay. Không ngừng xoáy ở bên trong, xoay tròn, bỗng nhiên có tiếng như tiếng sấm nổ từ bên trong truyền ra.
 
Chỉ có điều trong nháy mắt, ấn ký hóa thành lốc xoáy dĩ nhiên đã tới mức cực hạn, ở sâu bên trong, xuất hiện một điểm sáng màu vàng. Trong khoảnh khắc điểm sáng này xuất hiện, có âm khí điên cuồng ngưng tụ tại điểm sáng vàng này.
 
Một lát sau, âm khí toàn bộ biến mất, duy nhất chỉ còn điểm sáng vàng phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời vậy, chậm rãi nhẹ nhàng bay về phía Vương Lâm.
 
Thân thể Bạch Nguy không nhúc nhích, hắn đã mất đi sức sống, mang theo nụ cười dữ tợn. Thân thể hắn hóa thành một tòa băng.
 
Một tòa băng vĩnh hằng, trên băng này, tản mác ra một cỗ nghịch ý và phản kháng, không cam lòng với vận mệnh mình.
 
Điểm sáng vàng bay tới Vương Lâm, hắn có thể cảm giác được rõ ràng, bên trong điểm sáng này, có ẩn chứa sức mạnh vô biên, lại ẩn chứa một chút cực nhiệt.
 
-Một tia cực dương!
 
Vương Lâm nâng tay phải lên, hư không chụp vào điểm sáng này.
 
Lúc này, tầng băng bên trong thung lũng lấy tốc độ cực nhanh mà tiêu tan, chỉ có điều sau một lát liền khôi phục như ban đầu. Trên mặt đất, có một cây lục thảo chui lên, khỏe mạnh trưởng thành, nháy mắt toàn bộ thung lũng như biến thành mùa xuân.
 
Ngoài thung lũng, những giọt mưa bị đóng băng, lúc này cũng từng giọt được hòa tan, từ không trung hạ xuống, cuối cùng như trước khi âm khí đóng băng hết thảy, toàn bộ khôi phục như thường.
 
Trong khi tay Vương Lâm vừa đụng tới điểm cực dương, giờ mão đã qua.
 
Trong Thiên Vận Tông, có một ngọn núi, núi này có hình dạng kỳ dị, phảng phất như một thanh tam xoa kích khổng lồ đâm vào mặt đất vậy, chỉ lưu lại trên mặt đất một mũi nhọn mà thôi!
 
Từng vòng tròng bảy màu sắc phát ra hào quang như sóng gợn ở phía sau ngọn núi, tiên khí lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.
 
Tại đỉnh chính giữa ngọn núi, Thiên Vận Tử khoanh chân mà ngồi, hắn một thân áo trắng, tóc theo gió mà chuyển động, người mặc dù già nua, nhưng không nhìn ra vẻ yếu ớt qua năm tháng, ngược lại còn có cảm giác như gặp phải thần tiên vậy.
 
Trong khoảnh khắc giờ mão vừa qua, giờ thìn vừa tới hai mắt Thiên Vận Tử mở ra. Trong mắt có từng tảng mây lớn lượn lờ đi quan. Đáng sợ hơn chính là, lúc này trong mắt hắn không ngờ còn có nhật, nguyệt, tinh nghịch chuyển theo mây khói mơ hồ luân phiên nhau.
 
Giống như trong mắt Thiên Vận Tử, có tồn tại năm tháng vậy.
 
Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua mặt đất, một lúc lâu sau, than nhẹ một tiếng.
 
-Thế nhân theo đuổi trường sinh, theo đuổi đồng thọ cùng thiên địa…Nhưng có mấy người biết được, trường sinh này, là cái gì chứ? Và thiên địa đồng thọ…thiên địa vĩnh cửu tồn tại cho tới nay, trong thiên địa này, có ai dám nói, là có thọ nguyên như thiên địa chứ?
 
-Theo đuổi hư ảo không nói, lại có ánh mắt như con kiến! Ta Thiên Vận Tử, không đi cầu thiên địa đồng thọ, mà chỉ muốn vận của mình, chính là vận của trời, cái ta muốn, chính là trời muốn, khiến hôm nay đại đạo, dung nhập vào bên trong niệm của ta!
 
Thiên Vận Tử ánh mắt hướng ra xa xa nơi Quỷ Nhãn thành, ánh mắt lộ ra quang mang kỳ dị, thì thào lẩm bẩm:
 
-Vương Lâm, ngươi thật là to gan!
 
Thân mình hắn chưa động, chỉ có tay phải nâng lên, ngón trỏ tùy ý chỉ về phía trước!
 
Trong nháy mắt, bên ngoài Thiên Vận Tinh rực rỡ, trong một mảnh tinh không, lập tức mây gió nổi lên, ầm ầm, vô số thiên địa nguyên lực tập trung lại, điên cuồng ngưng tụ thành.
 
Trong phạm vi ngàn dặm, gần như có thiên địa nguyên lực, trong nháy mắt, coi như đã bị gọi về, bị khống chế, điên cuồng ngưng tụ lại.
 
Gần như ngay lập tức, bên ngoài Thiên Vận Tinh, liền có một ngón tay khổng lồ biến ảo mà thành, ngón tay thô trăm trượng, dài nghìn trượng, cả vật thể hư ảo, phảng phất không chân thật tồn tại.
 
Nguyên lực vô tận trong thiên địa, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi hướng về ngón tay này mà ngưng tụ lại. Tốc độ tới quá nhanh, phảng phất như ngón tay là một lỗ đen vũ trụ vậy, hấp thu hết thảy toàn bộ nguyên lực mà tới.
 
Trong thời gian ngắn, ngón tay từ hư ảo hóa thành thực chất, thậm chí còn có thể nhìn thấy được rõ ràng vân tay trên ngón tay, phảng phất như những dãy núi cùng khe rãnh liên miên vô tận vậy.
 
Hướng về Thiên Vận Tinh, chậm rãi phủ xuống!
 
Ngón tay này quá lớn, nhưng tuyệt không phải là Cổ Thần Nhất Chỉ, mà là do Thiên Vận Tử tự mình cảm ngộ sáng tạo lên, đại thần thông thuật! – Nhất Chỉ Soán Thiên Vận.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.