Làm sao có thể? Không phải đệ tử môn hạ đã nói là Đại Trăn thánh đình 'hơi yếu' sao? Cái này mà là hơi yếu?
Nghe Tống Thiên Nhân hỏi, Tống Thiên Tông không biết nên trả lời thế nào.
Tống Thiên Tông tức giận hỏi:
- Ngươi phái ai đi tìm hiểu Đại Trăn thánh đình? Chút nữa phải dạy cho một trận!
Tống Thiên Nhân gật đầu, cái này có thể dùng từ hình dung có mắt không thấy Thái sơn sao? Đệ tử kia trở lại chắc chắn sẽ bị trách phạt một phen.
Tống Thiên Tông rời đi, Tống Thiên Nhân ở lại.
Tống Thiên Nhân hỏi:
- Diêm đế muốn đi đâu?
Diêm Xuyên nói:
- Đồ Thế tông!
Tống Thiên Nhân hơi kinh ngạc:
- A?
Đại quân theo Mông Nghị chỉ huy nhanh chóng bay đi một hướng.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc hỏi:
- Đồ Thế tông?
Người Bạch Đế Thiên run lên, mắt lóe tia hồi hộp.
Tống Thiên Nhân nhìn Tôn Ngộ Không, mới nãy gã biết người này khống chế Tru Tiên kiếm trận nên rất khách khí với Tôn Ngộ Không.
Tống Thiên Nhân giải thích rằng:
- Tại Thiên Đao cương vực thì ca ca của ta là chủ cương vực, Thiên Đao đạo tràng cũng là tông môn lớn nhất trong cương vực. Nhưng tông môn của chúng ta không thống nhất thiên hạ, đao tu khác có không gian sinh tồn, thậm chí có một số đao tu thiên phú dị bẩm có thể dẫn tiến vào Thiên Đao đạo tràng của ta.
Tôn Ngộ Không gật đầu, nói:
- Có cạnh tranh mới bảo đảm Thiên Đao đạo tràng cường thịnh không suy!
Tống Thiên Nhân nói:
- Đồ Thế tông chính là một tông môn trong đó, tông chủ gọi là 'Bạch', năm ngàn năm trước tại Thiên Đao cương vực trảm đầu lộ giác, sát ý tận trời. Vốn ta muốn thu hắn làm đệ tử, ca ca của ta cũng nhìn trúng, hai chúng ta tranh chấp một đoạn thời gian, không ngờ Bạch bỗng nhiên bế quan, qua năm ngàn năm.
Bạch Đế Thiên bỗng nhìn hướng Diêm Xuyên:
- Bạch? Đồ Thế tông? Bạch Đồ Thế? Thánh vương!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Có một phần, khi tiến vào Thiên Đao cương vực thì ngươi phải đơn độc đấu bốn phương, rời khỏi chúng ta, lúc đó cơ duyên xảo hợp ta gặp hắn.
Trên mặt Bạch Đế Thiên lộ nụ cười khổ.
Mười vạn đại quân rất nhanh đi tới một sơn môn.
Bên ngoài sơn môn tới lui nhiều cường giả Hổ tộc, còn có nhiều đao tu đánh nhau.
Nơi này sát khí tận trời, trên mặt đất đầy xương khô.
Tôn Ngộ Không nhướng mày nói:
- Đây là...?
Tống Thiên Nhân nói:
- Đây là thượng cổ chiến trường, trước khi Thiên Đao đạo tràng thành lập thì chỗ này từng có hai thánh đình quyết chiến với nhau, chết hơn ức vạn người, đất đại hung. Nhưng Bạch lập tông môn tại đây.
- Grao!
Mọi người tới gần, xa xa bỗng vang tiếng hổ gầm.
Ban đầu nhiều cường giả đấu với nhau cùng ngừng chiến đấu, nhất trí đối ngoại.
Một đao tu lạnh lùng hỏi:
- Người đến là ai?
Một đao tu khách nói:
- Tống phó giáo chủ? Ta đã nói rồi, tông chủ của ta còn đang bế quan!
Đao tu đó quái dị nhìn mười vạn đại quân, chuyện gì thế này?
Quỷ Cốc Tử bỗng từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài.
Vèo!
Lệnh bài bị quăng ra, đao tu dẫn đầu bắt được.
Đao tu nhìn lệnh bài, biến sắc mặt.
Đao tu giật mình kêu lên:
- Ngươi là, ngươi là...?
Diêm Xuyên nói:
- Mông Nghị, trông chừng bốn phía!
Mông Nghị lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên bay hướng bên trong.
Giờ khắc này có lệnh bài mở đường, không người dám ngăn cản họ.
Mấy đao tu dẫn đầu cung kính nói:
- Tông chủ có dặn trước, mời các vị sang bên này.
- Ừm!
Ba người bay tới một thiên điện.
Mông Nghị khiến đại quân trông chừng bốn phía, đề phòng mọi người, không cho tới gần, bao gồm Tống Thiên Nhân, thậm chí là Tôn Ngộ Không.
Mắt Tôn Ngộ Không lóe tia tò mò, Tống Thiên Nhân càng tò mò hơn.
Diêm Xuyên quen biết Bạch? Theo lời nói thì hình như quen hơn năm ngàn năm trước? Hơn nữa Diêm Xuyên từng đến Thiên Đao cương vực, nhưng không phải khi đó bọn họ ở phong ấn giới sao?
Tống Thiên Nhân càng tức giận đệ tử thu thập tình báo hơn.
Két!
Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên tiến vào một đại điện.
Trong đại điện đang đặt mười một quan tài.
Bên cạnh quan tài có một lá cờ đen.
Bạch Đế Thiên tò mò hỏi:
- Thánh vương, đây là thứ lúc trước người bố trí sao?
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Năm đó khi ta gặp Bạch Đồ Thế, cùng hắn nhận nhau, ở tại đấy tiến hành Mộng Nhập Thiên Cơ cho hắn.
Diêm Xuyên nhìn hướng Quỷ Cốc Tử, kêu lên:
- Quỷ Cốc Tử!
Quỷ Cốc Tử gật đầu.
Ở bên ngoài, mắt Tống Thiên Nhân lóe tia sốt ruột, gã rất muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng Mông Nghị dẫn theo binh mã dũng quân đoàn canh chừng, Tống Thiên Nhân không tiện điều tra.
Chính lúc này, đại điện phía xa bỗng vang tiếng quát dài, là giọng của Quỷ Cốc Tử.
- Hồn quy lai hề!
Ầm ầm!
Phút chốc bên ngoài Đồ Thế tông phong vân biến sắc, đại phong nổi lên bốn phía.
Tống Thiên Nhân, Tôn Ngộ Không lộ vẻ mờ mịt.
Bên trong có nhiều hồn phách tụ tập từ bốn phương tám hướng, mười một quan tài, mười một người hồn phách quay về chỗ cũ.
Ầm ầm!
Hồn phách không ngừng ùa vào mười một quan tài.
Diêm Xuyên đứng ở đằng trước nhất nhìn. Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên sóng vai bên nhau.
Bạch Đế Thiên trầm ngâm nói:
- Bạch Đồ Thế? Là Bạch Đồ Thế con của ta? Hai trăm phần hồn phách của Bạch Đồ Thế không đi du lịch cùng thánh vương, không biết tới lúc đó có sinh ra mâu thuẫn không?
Quỷ Cốc Tử cười nói:
- Ha ha ha ha ha! Bạch chí tôn không cần lo, Bạch Đồ Thế trừ là nhi tử của ngươi ra còn có một thân phận khác, hắn là đệ nhất ái tướng, đệ nhất chiến tướng của thánh vương! Thiên ân mênh mông, hắn là người trung thành với thánh vương nhất.
- A?
Bạch Đế Thiên đăm chiêu.
Tất cả hồn phách tiến vào quan tài, Diêm Xuyên kiên nhẫn chờ một nén nhang.
Ầm!
Nắp một quan tài bỗng nổ tung.
Một nam nhân mặt có vết sẹo chậm rãi ngồi dậy.
Diêm Xuyên vung tay, lấy một Mặc Ngọc phù xuống trán nam nhân. Dường như Mặc Ngọc phù trấn áp ý chí của nam nhân, Mặc Ngọc phù bị lấy xuống, sát ý cuồng bạo phát ra. Hơi nước trong không khí chớp mắt ngưng kết thành sương, sát khí cuồng bạo xuyên qua đại điện lan ra ngoài. Ngoài đại điện, một vài thủ vệ hoàn toàn biến sắc mặt.
Két két két két!
Mười thánh nhân khác cũng từ bên trong chậm rãi mở nắp ra.
Mười một người từ từ tỉnh táo lại.
Nam nhân có vết đạo mở mắt ra trước, trong mắt bắn ra hai luồng đao quang, xé rách hư không.
Nam nhân có vết đao quay đầu, chợt thấy Diêm Xuyên, Quỷ Cốc Tử, Bạch Đế Thiên đứng một bên.
Sát khí ban đầu phát ra từ nam nhân có vết đao chợt thu lại.
Ầm!
quan tài nổ tung, nam nhân quỳ một gối xuống đất, mắt lóe tia kích động.
Nam nhân mắt ngấn nước kịch động, gần như gào thét:
- Thần, thần Bạch Khởi, khấu kiến Thiên Đế! Thiên Đế, chúng ta sống lại rồi, Thiên Đế, cuối cùng thì thần không bị bỏ lại.
Người này gào thét như có thể lập tức cảm nhiễm mọi người, mắt Quỷ Cốc Tử cũng ướt nước.
Diêm Xuyên vui vẻ nói:
- Tốt, tốt, tốt, Bạch Khởi, từ hôm nay phong Bạch Khởi làm đệ cửu quân đoàn trưởng của Đại Trăn thánh đình, hiệu Võ An Hầu!
Trên vân hải khí vận ở Hàm Dương chợt vang tiếng nổ lớn, các quan viên ngửa đầu nhìn trời, lộ vẻ kinh ngạc, rốt cuộc là ai được long ân dày như vậy.