Trời gần cuối thu, Cố Duy Sanh bọc kín mình trong áo khoác, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc khăn quàng cổ mà y tiện tay choàng lên.
[Sao anh mặc nhiều dữ vậy?] Lão Bạch ngủ một đêm đã hoàn toàn trở lại bình thường, nó theo thường lệ nằm nhoài trên vai Cố Duy Sanh, [Nhìn anh bây giờ không giống đang đi tham gia hội nghị thiên sư gì hết.]
"Ở trong núi lạnh lắm." Cố Duy Sanh nghiêm túc trả lời, trên môi y có vết lở nho nhỏ, lúc nói chuyện đụng vào khăn quàng cổ có hơi nhoi nhói.
Rõ ràng vết thương này chỉ cần phất linh khí một cái là có thể chữa trị, nhưng ma xui quỷ khiến kiểu gì Cố Duy Sanh vẫn giữ nguyên nó.
Sắc đẹp hại người mà, Cố Duy Sanh thở dài, "nếm đường" mà nếm tới mức suýt chút nữa lau súng cướp cò, kỹ thuật của tiểu thiên sư đúng là càng ngày càng tốt.
(Lau súng cướp cò: ý nói hai ông thiếu chút nữa lao vào chjch nhau đấy =)))))))))
Nhìn thấy ánh mắt lơ đễnh của Cố Duy Sanh, làm sao mà Lão Bạch lại không biết người này đang nghĩ tới chuyện gì, nó vỗ móng vuốt một cái, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: [Tiểu thiên sư thì có gì tốt mà làm anh mê đắm mê đuối vậy hở?]
Tính thử thì hai người này cũng chỉ quen biết nhau khoảng bốn tháng, cho dù vì một số nguyên nhân mà hai người sớm chiều chung đụng ở phim trường nhà cũ, nhưng Lão Bạch vẫn cảm thấy đoạn tình cảm này đến quá nhanh.
Dù rằng hôm qua trạng thái của nó không tốt thần trí hoảng hốt, nhưng nó vẫn không bỏ sót câu "Nghiệp hỏa ngộ đạo" kia của Lâu Tiêu.
Chẳng qua là một đoạn tình cảm bắt đầu từ dục vọng, một đời còn chưa đủ hay sao?
[Anh chưa bao giờ thân mật như vậy với một nhân loại, vì vậy anh rất tò mòi mối quan hệ này có thể đi được bao xa.] Cố Duy Sanh cúi đầu nhìn thềm đá dưới chân, y và Lâu Tiêu hẹn sẽ gặp nhau dưới chân núi Nhạn Sơn, nhưng mắt thấy đã tới gần giờ hẹn, mà Lâu Tiêu lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Đây không giống phong cách của tiểu thiên sư.
[Đời đời kiếp kiếp quá xa vời, anh chỉ cầu mong sớm chiều bên nhau,] Cố Duy Sanh mỉm cười, [Với lại, em không cảm thấy Lâu Tiêu rất đẹp trai sao?]
Lão Bạch: "..." Trăm triệu lần không nghĩ tới lão Cố lại là một con quỷ nông cạn như thế.
Lão Bạch ghé vào lỗ tai y không ngừng lảm nhảm gì đó, còn Cố Duy Sanh lại không tự chủ được nhìn xa xăm.
Vì sao lại thích Lâu Tiêu?
Nhan sắc tính cách thân phận đều là lý do, nhưng có lẽ quan trọng nhất vẫn là vì đối phương là sinh vật đầu tiên mạnh mẽ xông vào cuộc sống của y.
Dùng một loại phương thức y không hề chán ghét.
Tu hành ngàn năm, thời gian y một mình lang thang trên thế gian thật sự là quá dài.
"Đang nghĩ gì đấy?" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Cố Duy Sanh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Lâu Tiêu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh y.
Đối phương cũng mặc một bộ quần áo đơn giản giống như y, nhìn cách ăn mặc của hai người, đến một chút Cố Duy Sanh cũng không cảm thấy cả hai là đang đi tham gia hội nghị thiên sư.
"Nghĩ đến anh." Cố Duy Sanh cong cong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của mình thành hai vầng trăng khuyết, thoải mái bắt đầu trêu ghẹo người ta.
"Có vẻ như hôm nay tâm trạng em rất tốt," Lâu Tiêu nắm tay Cố Duy Sanh bước lên bậc đá. Hôm nay và ngày mai Nhạn Sơn đóng cửa không tiếp khách, cho nên bây giờ trên bậc đá quanh co trống rỗng cũng chỉ có hai người bọn họ, "Chúng ta tới Vạn Phật Tự trước, tất cả mọi người đều tập hợp ở đó."
"Thi đấu của Đạo gia lại chạy tới địa bàn của Phật gia á?" Cố Duy Sanh kéo khăn quàng cổ xuống thở ra một làn khói trắng, "Người của Hiệp hội Thiên sư mấy anh đúng là sáng tạo."
"Nghe nói năm nay Vạn Phật Tự chủ động mời." Lâu Tiêu giải thích, "Vạn Phật Tự là ngôi chùa nổi tiếng ở nước Z, trong chùa cũng có mấy tăng nhân tu hành không kém, hiệp hội cũng phải vuốt mặt nể mũi."
Dù sao thiên sư cũng chỉ là một nhánh của Đạo gia. Tuy rằng cái nghề thiên sư này bởi vì không ngừng luân hồi vong hồn bất diệt mà không quá mức suy yếu, nhưng bọn họ cũng không cần phải vì vấn đề địa điểm mà từ chối lòng tốt của Vạn Phật Tự.
Lão Bạch đứng bên cạnh dỏng tai nghe, rầm rì một câu: [Vô duyên vô cớ lấy lòng, không phải lừa đảo cũng đa cấp.]
—— Loại mèo đen âm khí dày đặc như nó, ghét nhất là mấy lão hòa thượng đọc kinh.
"Vậy thiên sư không dẫn quỷ hầu theo sao?" Mặc dù Cố Duy Sanh không sợ phật quang, Lão Bạch cũng có long khí hộ thể, nhưng y vẫn mở miệng hỏi một câu. Quỷ hồn có thể trở thành quỷ hầu phần lớn đều không phải là đèn cạn dầu, nhưng chùa miếu đối với bọn họ mà nói cũng không phải là nơi tốt lành gì.
"Có dẫn," Lâu Tiêu bóp bóp bàn tay Cố Duy Sanh, "Có thể bảo vệ quỷ mình dẫn theo hay không, đó cũng là một loại biểu hiện của thực lực."
Cố Duy Sanh: "..." Đây là tà thuyết vặn vẹo gì vậy trời?
"Đúng rồi," Lâu Tiêu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, dặn dò, "Lần này cha tôi cũng là một trong các giám khảo, lát nữa gặp mặt nhớ tới chào hỏi nhé."
Chào hỏi? Biểu tình Cố Duy Sanh cứng đờ, chẳng lẽ còn muốn lão quỷ lớn tuổi như y gọi đối phương là chú hay sao?
—— Lúc ngụy trang thành con người, đương nhiên Cố Duy Sanh có thể xem nhẹ tuổi tác thân phận mà chào hỏi mọi người, nhưng ở trong một đám thiên sư biết thân phận quỷ tiên của y, y lại cảm thấy chữ chú này gọi không được.
Nhìn ra rối rắm trong mắt Cố Duy Sanh, Lão Bạch vỗ móng vuốt lên vai Cố Duy Sanh cười cạc cạc không ngừng: [Này thì yêu đương với thiên sư, lần này thú vị ghê nha!]
"Chào hỏi sơ là được rồi," Lâu Tiêu mỉm cười, "Đương nhiên, tôi cũng không ngại nếu em muốn gọi ông ấy là cha giống như tôi."
Rốt cuộc người này có đứng đắn được phút nào không hả? Cố Duy Sanh gạt tay vị thiên sư nào đó ra, mũi chân khẽ chạm mượn đỉnh cây xung quanh nhảy lên núi.
Sanh Sanh nhà mình mang mèo rời đi, Lâu Tiêu cũng mất hứng đi bộ lên núi, hắn triệu kim phù ra, nhanh chóng lao đến Vạn Phật Tự.
Hai người đi rất nhanh, chỉ mới năm phút, Cố Duy Sanh đã đứng trước cửa Vạn Phật Tự.
Diện tích Vạn Phật Tự không nhỏ, Cố Duy Sanh quan sát từ trên cao, phát hiện trong chùa này có không ít Phật vàng, nhưng vì không có du khách, nên ngôi chùa lớn như thế trông có vẻ đìu hiu.
Lâu Tiêu dừng lại bên cạnh y, sau đó lịch thiệp đưa tay ra: "Đi thôi."
Cố Duy Sanh vừa định gật đầu, cửa lớn chùa miếu liền "Kẽo kẹt" một tiếng tự động mở ra.
Cố Duy Sanh: "..." Thế giới này quả nhiên đều là cửa tự động.
Một lão hòa thượng qua tuổi thất tuần chống thiền trượng run rẩy đi ra, Cố Duy Sanh nhìn hai mắt vẩn đục của đối phương, sâu sắc hoài nghi thực lực của Vạn Phật Tự.
"Lâu thí chủ." Lão hòa thượng chắp hai tay trước ngực thi lễ với Lâu Tiêu, giọng lão khàn khàn, tiếng hít thở nặng nề như một cái ống bễ bị hư, nhưng cho dù như vậy, cũng chẳng thấy nổi một đệ tử đỡ lão.
Lâu Tiêu hiển nhiên cũng không ngờ người tới đón lại là một ông lão như thế này, hắn hơi sững sờ: "Giác Hải... Đại sư?"
Trên thiệp mời có viết pháp hiệu của người dẫn đường, Lâu Tiêu cứ tưởng người dẫn đường sẽ là một tiểu hòa thượng trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại gặp được một lão già.
"Không phải." Lão hòa thượng chậm rãi lắc đầu, lão cười hiền lành nhìn Cố Duy Sanh, nếp nhăn khóe mắt cứ như một đóa hoa nở rộ, "Lão nạp là Trần, lần này vì Cố thí chủ mà tới."
"Cố thí chủ có duyên với phật, không biết thí chủ có thể nguyện theo lão nạp xuất gia?"
Cố Duy Sanh đang cùng Lão Bạch nói chuyện phiếm: "..."
Ông lão này hoa mắt à? Một con quỷ sao có thể xuất gia?
Lại nói, có người dính nghiệp hỏa là Lâu Tiêu ở đây, trên núi này còn ai có duyên với Phật hơn hắn chứ?
"Đại sư cứ nói đùa, đây là kèm quỷ của tôi," Lâu Tiêu tiến lên một bước bảo vệ Cố Duy Sanh ở sau lưng, gằn từng chữ một, "Vô duyên với Phật, chỉ có duyên với tôi."
Cố Duy Sanh không hề cảm thấy sợ hãi, tuy y là quỷ tiên, nhưng Vạn Phật Tự này không làm y cảm thấy khó chịu, và y cũng không cảm nhận được chút ác ý nào từ ông lão trước mặt.
Bị từ chối như vậy, Cố Duy Sanh cứ ngỡ Trần sẽ nói thêm gì đó, nhưng đối phương chỉ khẽ lắc đầu, sau đó nhường đường cho hai người.
Mà lúc này trong chùa cũng có một tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào vội vàng chạy tới, trán hắn mướt mồ hôi, lúc nhìn thấy Cố Duy Sanh thì kinh ngạc há to miệng: "Cố... Cố Duy Sanh?!"
Ảnh đế trong giới giải trí không còn ai là người bình thường sao hả?
[Tiểu hòa thượng này cũng hợp thời dữ,] Lão Bạch vuốt vuốt ria mép, [Xem ra Vạn Phật Tự này cũng không phải chùa chiền đứng đắn gì.]
Dường như ý thức được sự thất thố của mình, tiểu hòa thượng lập tức niệm phật hiệu, thi lễ một cái: "Tôi là Giác Hải, những người khác đều đã chờ ở hậu viện, xin mời hai vị thí chủ đi theo tôi."
Lâu Tiêu lễ phép gật đầu, hắn dùng dư quang liếc nhìn hai người, lại phát hiện người tên Trần kì lạ kia đã biến mất từ lâu.
Đương nhiên Cố Duy Sanh cũng chú ý tới này điểm, y vừa đi theo Giác Hải vào chùa vừa hỏi: "Nghe đại danh Vạn Phật Tự đã lâu, không biết quý tự có vị nào là Trần đại sư không?"
Lão Bạch nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng đáy lòng lại khinh bỉ: Nghe đại danh đã lâu? Rõ ràng trên đường tới đây anh chỉ mới lật qua một số bách khoa toàn thư nào đó.
Nhưng núi này đúng là trông rất quen mắt. Cơ thể của nó, thật sự vẫn còn chôn dưới tòa Nhạn Sơn này sao?
"Trần sư tổ?" Giác Hải gật đầu, sau lại lắc đầu nói, "Sư tổ đang bế quan, sợ là không tiện gặp khách."
Bế quan? Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, nhưng người bọn họ vừa mới nhìn thấy cũng không phải là ảo giác.
Trong ngôi chùa yên tĩnh khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị, Giác Hải tính cách hoạt bát nhưng miệng lại rất nghiêm, suốt đường đi hắn không hề đề cập đến Vạn Phật Tự, cũng chỉ nói vu vơ mấy chuyện bát quái trong giới giải trí.
Chờ khi hai người được Giác Hải đưa đến hậu viện của chùa, bên tai Lâu Tiêu mới xem như yên tĩnh lại.
Người ồn ào như vầy làm thế nào mà tu Phật hay vậy?
Giác Hải tạm biệt, hai người đứng ở cửa đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người trong viện.
So với buổi tụ hội nghiêm túc mà Cố Duy Sanh tưởng tượng, tình cảnh trước mắt rõ ràng tùy ý hơn rất nhiều, đủ loại nam nữ già trẻ tụm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ, phía sau còn có rất nhiều quỷ hồn mặt xanh mũi trắng thần sắc không tốt.
Nhìn chung không phải đều là ác quỷ, Cố Duy Sanh quan sát một vòng, xem ra thiên sư không đi chính đạo như Chung gia vẫn là số ít.
Nếu trong mắt những người bình thường không thể nhìn thấy ma quỷ, cảnh tượng bây giờ chỉ giống như một bữa tiệc trà của người dân được tổ chức trong khu dân cư bên cạnh.
Là loại tiện thể dạo chơi ngoại thành.
Chỉ là... Cố Duy Sanh nhìn những đôi chân cách mặt đất của những quỷ hồn, loại kèm quỷ chân chạm đất như y hình như có hơi đặc biệt nhỉ?
"Vù."
Gió nhẹ lướt qua, Cố Duy Sanh hóa thành nguyên thân, ôm Khước Sương lơ lửng phía sau Lâu Tiêu.
- ------
Meey: Phát hiện tác giả khum cho độc giả thấy cảnh hôn đến "rách mồm" của hai bạn chẻ:'))))))))) buồn