.
Tôn Tử Hoa ngập ngừng một chút mới nói tiếp: "Còn... chưa rõ." Hắn ta ngừng lần nữa, rồi lại nói: "Trên Bến Thượng Hải, kẻ dám đầu cơ trong địa bàn Hồng Bang không được mấy ai."
Suy nghĩ của Cao Kính thay đổi nhanh như cắt, nghĩ thầm lẽ nào là Đỗ Nguyệt Sanh? Nhưng trong lòng cậu ta có rối ren ra sao, bền ngoài vẫn im lìm bất động, chỉ phân phó Tôn Tử Hoa điều tra cho rõ.
Nhưng sự việc không dừng lại ở đó.
Đêm khuya cùng ngày, bến thuyền của Hồng Bang bốc cháy, toàn bộ đội thuyền của Hồng Bang gần như bị thiêu trụi. Bộ mặt Cao Kính dúm dó. Lần trước cậu ta sai người đốt đội thuyền vận chuyển súng của Phạm Văn Cổ cùng lắm chỉ làm mất một phần ba số thuyền của Hồng Bang. Nhưng còn lần này, bọn người kia đã đốt gần như hết sạch toàn bộ đội thuyền.
Năm ca trực đêm do Tôn Tử Hoa quản lý. Chuyện xảy ra, trách nhiệm hắn ta phải gánh rất nặng, đến thở mạnh cũng không dám thở. Cao Kính nhìn lửa bốc cao hừng hực, trong lòng rối bời. Cậu ta rõ có hoài bão, chỉ là không ngờ đâu vừa mới tiếp quản Hồng Bang đã phải đối mặt với biến cố lớn như vậy. Khốn nạn nhất là còn chưa biết đối thủ là ai. Kẻ đó chỉ việc đánh chìm một con thuyền chở đầy dầu, sau đó vứt một muội lửa lên mặt sông ngập váng, vậy là có thể thiêu toàn bộ thuyền trong phạm vi một dặm vuông cháy gần như sạch sẽ.
"Thiếu gia, chúng ta đã thỏa thuận với Đại thương nghiệp đoàn của Pháp dùng bảy mươi chiếc thuyền để chở bông vải. Bây giờ hết thuyền rồi, phải làm sao đây?" Tôn Tử Hoa siết hai tay vẹo vọ: "Chúng ta đã nhận tiền đặt cọc rồi. Người Pháp là những kẻ khó thương lượng nhất... Lúc này bọn họ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của mới là lạ."
Cao Kính nhìn tàn lửa còn đang lan tràn khắp mặt sông, đút tay vào túi quần cười lạnh, rồi nhạt giọng nói: "Đại thương nghiệp đoàn có thuyền riêng của họ, sao còn mướn chúng ta vận chuyển bảy mươi thuyền bông vải?"
"Đây là đơn hàng một mình Tiểu Cửu ký, đầu voi đuôi chuột ra sao e rằng chỉ có hắn ta mới biết."
Cao Kính đanh mắt lại, nghiến răng mà cười: "Người ta đều nói Hồng Bang Cửu Ca đi một nước cờ đều có ba chiêu phòng bị, tôi còn khù khờ đi hỏi hắn ta thì rơi vào mấy chiêu bài của hắn lúc nào không hay đó."
.
.
.
Cao Tiến đỡ Phạm Văn Cổ ngồi dậy. Hắn ta thấy anh ho khan không dứt bèn rót một cốc nước cho anh. "Cửu ca, đội thuyền của chúng ta bị đốt sạch rồi."
Phạm Văn Cổ chi cười: "Tôi không còn làm đương gia của Hồng Bang rồi, anh cứ gọi Tiểu Cửu như trước là được."
Cao Tiến chỉ nhẹ giọng bảo: "Gọi lâu cũng quen rồi, không cần phải sửa." Hắn ta thấy Phạm Văn Cổ cầm lấy cốc nước ngẩn người, thì đến bên cạnh anh lặng lẽ ngồi xuống.
Thấy anh thủy chung tịnh không nói gì, hắn tiếp tục: "Cửu ca, nếu Hồng Bang không có thuyền để chở bông vải, khác nào phải bồi thường một số tiền rất lớn cho người khác?"
Phạm Văn Cổ nghe hắn nói xong cũng không đáp lại, chỉ đặt cốc nước xuống lim dim ngủ.
Cao Kiến thấy anh ngủ say rồi, vừa định quay bước bỏ ra ngoài, lại thấy Cao Kính thản nhiên đẩy cửa vào trong.
"Ra ngoài!" Cậu ta vừa nói vừa bước đến Phạm Văn Cổ đang nằm trên giường.
Cao Tiến cuống cuồng cản cậu ta, vội vã nói to: "Thiếu gia, thiếu gia, cậu không thể lại..."
Cao Kính quay đầu sang cau có, nói: "Anh có cút ra hay không?"
"Anh ra đi!" Phạm Văn Cổ ho mấy tiếng, gượng dậy khỏi giường.
Cao Tiến thở dài, xoay người ra ngoài đóng sầm cửa.
Cao Kính đút tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn Phạm Văn Cổ. "Bông vải của Đại thương nghiệp đoàn là anh đồng ý chuyển đi sao?"
"Có hay không thì vấn đề gì?" Phạm Văn Cổ hỏi.
"Đại thương nghiệp đoàn có tới mấy chiếc tàu viễn dương, sao còn cần thuyền tam bản của Hồng Bang vận hàng cho họ?"
"Có hay không thì vấn đề gì?"
"Ha ha..." Cao Kính cười mỉa hai tiếng: "Anh đang mong muốn đào ra vấn đề có đúng không? Cũng chính là vấn đề từ sớm anh đã liệu ra hết."
Phạm Văn Cổ trầm lặng một lúc, lại mỉm cười: "Tôi đang nghĩ ít ra cậu cũng phải nói với tôi đã xảy ra chuyện gì."
"Anh đang giỡn mặt cái gì?"
"Cậu biết câu trả lời còn hỏi tôi?"
Cao Kính vung tay xô Phạm Văn Cửu ngã xuống giường. Hai người giằng co trên giường một lúc. Rất nhanh, cậu ta chế ngự đuợc anh, kẹp chặt hai tay anh trên đỉnh đầu. Họ phì phò thở dốc. Cao Kính quan sát Phạm Văn Cổ cắn răng im lìm. Anh quay mặt đi không nhìn cậu lấy một lần. Cậu ta thấy trên cái cổ thon gầy của anh rải rác những vết bầm. Đậm, nhạt, màu xanh tím. Bất thình lình lồng ngực cậu ta giật thót, bất giác thả anh ra.
Cậu nhoài người khỏi giường, nghe tiếng ho khản giọng của Phạm Văn Cổ. Trong lòng cào lên một cơn khó ở. Bất đồ cậu ta xoay người giật toang hai cánh cửa, thấy Cao Tiến đang đứng ngay bên ngoài, cố hết sức để lờ hắn ta đi, xem như không có gì. Cao Kính vừa bước ra khỏi cửa, Cao Tiến ở phía sau thốt lên: "Thiếu gia, nếu cậu không thích nhìn thấy Cửu Ca, tôi cùng vợ tôi có thê đưa cậu ấy về quê."
Cao Kính dừng bước, chậm chạp quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh: "Tôi không thích hắn? Sai rồi... căn bản tôi đối với hắn còn chưa tới mức thích hay không thích." Cậu ta nhìn về phía cửa phòng đang khép hờ phía sau mình, nhạt giọng: "Tôi chỉ nói, tôi chỉ đang coi thử món đồ chơi còn lại của cha, xem có phải là đồ cá nhân của mình không thôi."
Cậu ta bước xuống cầu thang. Chiều tà đổ bóng, bỗng nhiên có một đứa trẻ mặc áo ngắn hiện ra phía dưới lầu. Đứa trẻ ấy có một đôi mắt trong suốt tinh khôi, một nước da trắng trẻo. Nó hỏi: "Thiếu gia, có muốn uống cháo đường không?"
Ngay thời khắc đó, Cao Kính những muốn mim cười, suýt nữa thôi cậu ta đã nói rằng, có chứ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả những gì trước mặt đều biến thành không gì cả. Cao Kính thở ra một hơi dài, rồi bước xuống cầu thang.
Rồi thì lại gặp phải Diêu Bội Tư. Sắc mặt nàng thoạt trông có vẻ nghiêm trọng.
"Tiểu Kính, chuyện bên Đại thương nghiệp đoàn rắc rối rất lớn rồi."
Cao Kính hít sâu một hơi. Ngay cả Tứ Di Thái quyền lực như vậy mà còn nói rằng rắc rối, e rằng chuyện này quả thực phiền phức to. "Bọn họ muốn chúng ta bồi thường bao nhiêu?"
"Không phải chuyện tiền bạc. Bến tàu của chúng ta trên sông Tùng khéo sao lại nằm bên trong Tô giới của Pháp. Nếu như bây giờ đắc tội với bọn họ, chúng ta chắc sẽ phải mất bến tàu ở sông Tùng."
Cao Kính chau mày: "Bọn họ không muốn tiền vậy thì muốn chúng ta làm cái gì?"
Diêu Bội Tư trầm mặc một lúc mới từ từ nói: "Lãnh sự A Bối Nhĩ nói, long đầu lão đại của Hồng Bang mà ông ta công nhận chỉ có Phạm Cửu. Nếu như cậu ta là đương gia của Hồng Bang, chuyện gì cũng có thể thương lượng, nếu không thì..." Nói đến đó, nàng lại thở dài. "Vậy ra đây chính là con bài chủ chưa lật của Cửu nhi."
Cao Kính đứng im lìm một lúc lâu, mới hừ giọng cười nhẹ: "Hắn tưởng hắn cao hơn người khác một cái đầu, tính toán hết mưu kế. Tiếc là, hắn đã đoán sai người rồi." Cậu ta nói những lời này giọng nghe rất nhạt, vậy mà Diêu Bội Tư không kềm chế được cơn rùng mình.
"Tiểu Kính... tôi đang nghĩ, có khi cậu nên bỏ qua cho Cửu nhi một chút."
Cao Kính cười nhạt. "Bỏ qua cái gì?"
Diêu Bội Tư đi đến quầy bar trong phòng, lấy một chai Whisky tự rót cho nàng một ly. Một lúc sau, nàng mới xoay người lại và nói: "Giả như... nói rằng xem cậu ta là bằng hữu thì sao?"
.
.
.
Chú thích:
[1] Biệt thập: Đây là thuật ngữ trong cách chơi bài cẩu (quân bài có hình dạng giống như quân Donimo ngày nay). Biệt thập là hai quân có tổng điểm bằng mười, là nhỏ nhất trong bàn bài. Ai ra biệt thập thì phần lớn sẽ thua.
[2] Nguyên văn (扫盘) Tảo bàn. Mình tra từ điển, thì thấy đại thể giống như hành động đầu cơ trong chứng khoán, tiền tệ, hay một số loại hàng hóa. Mình đã rất phân vân về ý nghĩa thực sự của đoạn này, cũng nghĩ đi nghĩ lại về việc chọn từ "đầu cơ" hay "hốt hàng", "gom hàng". Rốt cuộc thì mình nghĩ đại thể đã có kẻ (mà ai cũng nhìn ra chính là Phạm Cửu) đã làm cách nào đó khiến toàn bộ các cửa hàng chủ quản của Hồng Bang qui thuận và bán hết hàng cho anh. --"'- Tóm lại là đoạn này khiến mình mọc ba nếp nhăn, mình không rành về kinh tế cho lắm, huống hồ còn bằng tiếng Hoa. ;__;
Thôi đại loại ta vẫn biết là Kính đã bị Cửu phỗng tay trên rồi ;_;
Yêu nhau mà thế đấy ;_;