Tiền Thế Kim Sinh Hệ Liệt

Chương 6:




.
Cao Kính đứng phía trước cánh cổng sắt nhà mình. Có một lúc cậu chần chừ, rồi khi cậu quay lưng dợm bước, cánh cổng chợt rộng mở. Phạm Văn Cổ vẫn cứ mặc một bộ trường sam có màu rất nhạt. Tay anh cầm một ngọn đèn, giọng anh nhẹ hẫng: "Cậu đã về rồi."
Không một chút ngạc nhiên, cũng không biểu lộ gì trên khuôn mặt, cậu cho tay vào túi và đi vào. Ở phía trước, Phạm Văn Cổ nâng đèn soi lối. Họ bước cùng nhau trong thinh lặng.
Trong phòng khách đã lên đèn sáng rực, có rất đông người đang hiện diện. Cao Kính không kềm được cơn sửng sốt, rồi thì có một ai đó cất giọng nói: "Tiểu Kính, sao cháu về muộn quá!". Ngồi bên cạnh ông ta, một người phụ nữ đẹp tuyệt trần cũng mỉm cười: "Tiểu Kính, nếu cậu còn chưa chịu về, ông anh của tôi nói sẽ vượt đại dương đi tìm cậu đó."
Cao Kính ngẩng lên nhìn vào ông ta. Đó là một lão già, trên người vận một bộ y phục bằng lụa đen. Cậu cười nói: "Chu á thúc, dì Tư, tàu của tôi bị muộn hết mấy ngày." Khi cậu ta nói, cậu thấy tất cả mọi người đang ngồi đều đứng cả dậy, bèn cười: "Các vị hương chủ xin cứ ngồi xuống, tất cả chúng ta đều là anh em một nhà, không cần phải khách sáo." Cậu lướt mắt trông thấy ở phía sau đã chuẩn bị sẵn rượu, liền cười bảo: "Nếu Cửu ca đã chuẩn bị tiệc rượu đâu vào đó, vậy mọi người cùng ngồi vào bàn đi."
Chu Bá Niên hả hả cười to, đứng dậy dắt Cao Kính ngồi vào bàn tiệc. Lão ta nói: "Tất cả bọn ta đều không biết được lúc nào cháu mới về, nhưng Tiểu Cửu cứ khăng khăng nhất quyết hôm nay cháu sẽ đến."
Cao Kính tự rót lấy cho mình một chén rượu, nhạt giọng: "Cửu Ca bây giờ đã là Tiểu Khổng Minh của Hồng Bang rồi, có cái gì mà anh ấy đoán không ra đâu chứ."
Phạm Văn Cổ mỉm cười cúi xuống uống trà. Chu Bá Niên liếc nhìn anh, khanh khách cười: "Sau này có Cửu Ca Tiểu Khổng Minh này phò trợ cháu, kẻ làm á thúc như ta đây cũng an lòng!"
Cao Kính chỉ im lặng cười. Trong đám hương chủ một người tiếp lời: "Đúng vậy, nếu thiếu gia đã trở về, thì cậu cũng nên thắp hương tế thần, tiếp chưởng vị trí lão đại Hồng Bang so sớm sủa mới phải" Người nói chính là một gã đàn ông gầy gò. Hắn ta chính là một trong những đứa con nuôi mà Cao Phủ Cẩm thu nhận ngày xưa, đứng hàng thứ tám, tên Tôn Tử Hoa. Con người này tính cách hung hiểm tàn độc, Phạm Cửu luôn e dè hắn ta hành sự quá mức tuyệt tình, nên đối với hắn luôn luôn lạnh nhạt thờ ơ. Tôn Tử Hoa vốn luôn là lính lác tay sai của Cao Kính, hắn ta hành xử như vậy càng trở thành cái gai trong mắt Phạm Cửu. Nghe hắn nói xong, Chu Bá Niên cho một hạt đậu vào miệng nhai rôm rốp, rồi chậm rãi nuốt xuống. Nụ cười trên gương mặt Tứ Di Thái không mảy may biến đổi. Vẻ như nàng thủy chung chỉ ngắm nhìn Phạm Văn Cổ qua một chiếc bàn đầy ụ thức ăn.
Tất cả chìm vào im lặng, một lúc sau Phạm Văn Cổ mới ngước lên nhẹ nhàng cười: "Đại hội cứ uống rượu đi, loại hoa điêu Thiệu Hương này phải uống lúc còn hơi âm ấm mới ngon, lạnh rồi sẽ mất hết mùi vị."
Tức thì tiệc rượu trở nên náo nhiệt. Ai chuốc rượu cứ chuốc rượu, ai thích vật tay cứ vật tay. Những gì Tôn Tử Hoa nói nghe qua cũng không có gì quá đáng. Cao Kính chăm chú vuốt ngón tay lên chén rượu, rồi ngửa đầu lên cạn sạch một chén. Khi tiệc tùng qua đi, trong đại đường kê ra mấy cái bàn để chơi bài.
Cao Kính chậm rãi đi đến trước mặt Phạm Văn Cổ, cười với anh: "Cửu ca, đã lâu không gặp nhau, chi bằng cùng tôi trò chuyện đôi câu đi!"
"Được, chúng ta vào phòng sách mà nói chuyện." Phạm Văn Cổ cùng Cao Kính đi lên tầng hai. Anh trông thấy Cao Tiến chực bước theo sau, bèn nói: "Tôi đi nói chuyện với thiếu gia một lúc, anh không cần theo."
-
Cao Kính đóng kín hai cánh cửa thư phòng lại, ngắm nhìn Phạm Văn Cổ khi anh quay lưng về phía cậu để rót trà. Cậu có thể thấy, thật rõ rệt, kia là chiếc gáy mảnh khảnh của anh, ngọn tóc đen sẫm của anh. Cao Kính lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của Phạm Văn Cổ khi anh quay lại với cậu.
"Uống chung trà đi."
Cao Kính cười khẩy, "Phạm Văn Cổ, lúc này anh đắc ý lắm đúng không? Tất cả những gì vốn là của tôi đều bại trong tay anh, cha tôi, gia đình của tôi, bang hội của tôi, tất cả!"
Chung trà anh đưa cho cậu đã không hề được đón lấy, anh đành chậm rãi thu nó về. Thật lâu về sau anh mới cất giọng: "Những gì là của cậu đến cuối cùng đều là của cậu mà thôi."
Bên trong Cao Kính dường như có hơi rượu xộc lên chếnh choáng, cậu ta xông về phía trước đẩy Phạm Văn Cổ đè nghiến anh trên mặt bàn. Mắt cậu ta long lên ngầu ngầu đỏ: "Anh đã cướp hết của tôi, anh dựa vào cái gì chứ hả?" Cậu ta nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của anh, hốt nhiên bật cười, "Phải, tôi luôn luôn nghĩ anh dựa vào cái gì chứ?". Cậu ta bắt đầu giật tung những chiếc cúc áo của anh, nói với anh: "Ngày xưa Cao Phủ Cẩm cho anh tất cả, cho nên anh đã hầu hạ lão già tôi, nhưng bây giờ là tôi, là Cao Kính, anh cũng phải hầu hạ tôi!"
Đôi môi anh run run và anh liều mạng giãy. Cao Kính dường như không lường trước được rằng anh sẽ phản kháng dữ dội mức này. Nhưng cậu ta là một tay hảo thủ. Dù Phạm Văn Cổ có cố giật ra khỏi cậu mạnh đến đâu, cậu cũng có thể dễ dàng khóa chặt người anh.
Cao Kính nhợt nhạt mà cười, "Không thể trách được đúng không? Lão già nhà tôi nhận chín nghĩa tử, anh là đứa ốm yếu gầy gò nhất, lão ta cũng không cho anh luyện võ, thì ra là vì thế này đây.... Thật tuyệt khôn xiết." Cậu đè nghiến lên người anh, trói chặt đôi tay của anh, chất vấn: "Lần đầu tiên Cao Phủ Cẩm cưỡi lên người anh, lão cũng dùng bạo lực chứ hả?" Đột ngột cậu rống lên, "Có đúng không? Lần đầu tiên lão ta cưỡng bức anh, anh bao nhiêu tuổi? Mười bảy, mười sáu, mười lăm... Hay mười ba tuổi hả? Rốt cuộc lúc đó anh bao nhiêu tuổi?"
Cậu ta vất anh sóng soài trên sàn nhà, tai nghe những tiếng ho khan và những hơi thở dồn dập nơi anh. Giây phút ấy cậu thảng thốt. Ký ức vụt lóa lên, mười năm về trước khi cậu mười tuổi và anh mười ba tuổi. Thượng Hải mùa đông năm ấy tuyết rơi rất nhiều. Cậu ngồi trong ô tô, trông ra bên ngoài thấy được có vài tên lâu la trong bang đang tha một đứa bé trai vứt lên một ụ tuyết. Thằng bé kia ho đến khản giọng. Nó vừa bò đi vừa nói trong cơn ho: "Tôi chính là họ Ái Tân Giác La, là nhi tử của Tường Khánh, cầu xin các người cho thôi ba đồng đại dương. Chỉ ba đồng mà thôi, khi tôi tìm được cha tôi rồi, tôi sẽ trả ơn cho các ông gấp bội.... Không, sẽ trả cho các ông gấp mười lần, mười lần mà!"
Cao Kính trông thấy cái gã lâu la kia giơ chân lên đá thằng bé ấy văng khỏi cửa, thì gọi xe ngừng lại bảo tên lâu la kia đến gặn hỏi.
"Cậu ấm kia hử? Nó là con trai của một thằng bịp bợm, mẹ nó là một người điên khùng, cứ luôn mồm nói trượng phu bà ta là một Vương gia! Phi!" Tên lâu la nhổ toẹt một bãi, "Bây giờ là thời dân quốc rồi chứ có phải còn Đại Thanh đấy à? Mà dù có là Đại Thanh thật thì triều Thanh không có một nghìn cũng có đến tám trăm thằng hoàng tử vương tôn hết thời. Thời này mà hoàng tộc còn có giá đồng cắc nào à..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Cao Kính không nhẫn nại được, cắt ngang lời hắn.
"Cái lão thợ trồng hoa kia không thật thà, hai hôm trước đã cuỗm cái trâm cài tóc của Nhị Di Thái bất cẩn làm rơi trong vườn, sau đó lão bị bắt rồi đánh đuổi ra ngoài. Chả biết vì sao mà đếch về nhà. Hôm nay tự dưng thằng con của lão điên điên khùng khùng chạy tới trước cửa, đầu tiên là tìm cha nó, rồi lại luôn mồm nói nó họ Ái Tân Giác La."
Cao Kính quay đầu lại, nghe thấy tiếng ho không ngừng nghỉ của thằng bé kia. Cậu sinh ra trong hắc bang, vậy nên cũng có chút đồng cảm với thằng bé ấy. Ngày hôm ấy, từ đâu không biết, cơn rung động khẽ khàng kéo đến trong tim cậu.
"Này... này... Ái Tân Giác La?"
Thằng bé ấy đôi mắt bỗng sáng lên rạng rỡ, "Tớ là Ái Tân Giác La Văn Cổ."
Trong khoảnh khắc cậu đã nhìn thẳng vào một đôi mắt trong suốt đến nỗi có thể phân rõ trắng đen. Hốt nhiên cậu thảng thốt, thế rồi cậu lấy ba đồng đại dương ném qua khỏi cửa xe, rồi lại kéo kín cửa, bảo tài xế chạy đi. Khi chiếc ô tô đã qua mất một quãng đường, cậu không cầm lòng được mà quay đầu lại, thằng bé ấy đang quì rạp trên mặt đất, không ngừng nhìn về phía cậu mà dập đầu lạy tạ.
Cao Kính tự hỏi mình, khi ấy điều khiến cậu rúng động là gì? Là tiếng ho khản giọng của anh, hay là đôi mắt trong suốt của anh? Khi cậu ta còn đang trong cơn ngẩn người, cánh tay thoáng buông lỏng ra, Phạm Văn Cổ nhân đó mà vùng vẫy khỏi cậu. Cao Kính thấy bò nhoài đi liền tóm chặt lấy mắt cá chân anh, ra sức lôi anh trở lại. Một tiếng "bốp" bật ra, đầu Phạm Văn Cổ va mạnh vào một góc bàn.
Tiếng động vừa nháng lên trên lầu, bên dưới lầu tất cả đều thảng thốt. Ánh mắt của Diêu Bội Tư không thể không chế mà thoảng nhìn về phía tầng trên. Nhưng Chu Bá Niên vẫn cứ cười, "Bội Tư à, nếu em không đánh thì anh đây gom hết ván đấy nhé!"
Diêu Bội Tư dời mắt về như cũ. Nàng tươi cười, "Lão ca, anh đừng mộng tưởng đoạt được tiền của em."
Cao Kính cũng cảm thấy sợ hãi. Cậu ôm lấy thắt lưng anh, đỡ anh dậy, thấy anh đã bất tỉnh. Cậu ta thấp giọng lay gọi anh mấy lần, "Cửu nhi! Cửu nhi!". Thế rồi cậu ta thấy anh đã thở đều đặn trở lại, biết không còn nguy hiểm gì nữa. Cậu ngắm nghía mái tóc rối bời và hàng mi thật dài của anh. Toàn thân cậu khô rang. Cậu nghiến răng rồi ôm anh đi vào phía gian phòng bên trong.
Phạm Văn Cổ luôn ngủ tại gian trong ở sát vách phòng sách. Cao Kính ôm anh đặt lên giường, lặng lẽ đi ra khóa trái cửa lại, rồi đi đến trước giường ngắm nhìn anh đang mê man. Cậu ta nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của anh. So với một thanh niên, nom anh có hơi gầy gò hơn. Cao Kính vuốt ve lên cơ thể trần trụi ấy, xoa trên chiếc xương quai xanh thật đẹp, lần đến tứ chi có vẻ hơi mảnh khảnh của anh. Rồi với gương mặt không chút thay đổi, cậu ta tự cởi bỏ quần áo của chính mình. Khi cậu cúi xuống và nằm lên người anh, anh nhẹ mở mắt, giọng anh khản đi: "Cậu, cậu không thể làm vậy được!"
"Sao lại không" Bàn tay của Cao Kính đã lần đến nơi mẫn cảm trên cơ thể anh. Giọng cậu lạnh lùng: "Anh cũng phải để cho tôi thừa kế phần di sản này chứ..."
Phạm Văn Cổ vùng vẫy muốn đứng dậy. Nhìn thấy anh muốn đẩy cậu ra trong cùng kiệt, Cao Kính giơ tay tát mạnh vào bên tai anh rồi cúi xuống hôn ghì lấy môi cùng máu ứa ra trong miệng anh. Thế nhưng, trong cái tích tắc khi môi họ chạm vào nhau, cơ thể căng cứng của anh bỗng dưng mềm rũ. Cả trong lòng Cao Kính, sự điên tiết dường như cũng đã lắng đi, để rồi bị một cơn khao khát không thể nào kềm chế xông đến cướp đoạt. Những động tác nơi cậu trông như cậu không thể nào ghìm nén, cậu thô lỗ đến nỗi gần như lồng lộn, cậu không để chờ đợi để chiếm hữu được anh. Miệng của cậu đay nghiến trên làn da trần của anh, cắn lên cổ, lồng ngực, vùng bụng anh, giữa hai chân anh. Phạm Văn Cổ đã không còn phản kháng. Từ khóe mắt anh, một giọt lệ ứa ra, không thể nào biết được là vì anh vui sướng hay thống khổ.
Cao Kính lắng nghe những tiếng nức nở bị ghìm nén đến nỗi dường như không hề có. Và cứ như vậy cậu ta buông thả theo cơn cực cảm của chiếm hữu mà bắt đầu điên dại. Khi cậu xâm chiếm anh, ngoài việc để tùy ý cho dục vọng dẫn dắt, còn có một niềm độc ác được trừng phạt anh. Cứ như vậy, sau mấy lần cuồng loạn, Phạm Văn Cổ đã hoàn toàn kiệt sức. Khi Cao Kính đứng dậy khỏi người anh, anh những muốn nhoài người nhặt lấy y phục của chính mình, nhưng chỉ còn mỗi đầu ngón tay còn có thể động đậy. Cao Kính từ tốn nhặt lại quần áo của cậu ta, quết tay lên dịch thể màu trắng nhờ trên người, rồi nhìn sang anh cười mỉa: "Như thế mà anh cũng có thể đạt khoái cảm... Thỏ mới ra ràng tôi thấy cũng nhiều[1], nhưng thỏ đi hai chân như anh thì quả là hiếm khi thấy được."
Cậu ta vừa dứt lời, toàn bộ sắc ửng đỏ sau cơn kích thích trên mặt Phạm Văn Cổ đều trôi tuột hết đi. Anh lặng nghe âm thanh khi cậu khoác áo vào rồi đi ra khỏi cửa. Khi Cao Kính ra bên ngoài, chính bản thân cậu cũng cảm thấy cõi lòng mình trống rỗng, tất cả những đợt sóng dâng trong mãnh liệt lúc mới rồi trong tích tắc đã lặng ngắt đi không còn dấu vết.
-
"Sao nào, cháu nói chuyện với Tiểu Cửu ra sao?" Chu Bá Niên trông thấy cậu thì cười xòa.
Cao Kính đút hai tay vào túi, vẫn cười nhạt, "Cũng còn hợp nhau lắm!"
Chu Bá Niên vứt hết mấy là bài trong tay lão xuống bàn, kêu lên: "Không đánh nữa, không đánh nữa, còn theo thì ngay cả cái quan tài cũng phải thua cho Dì Tư cháu mất!"
Diêu Bội Tư mỉm cười, "Anh hai đang đùa em đấy ư? Ai mà chẳng biết Chu lão gia chính là cái ví tiền của Hồng Bang?"
Chu Bá Niên tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Cửu đâu rồi? Nó còn chưa xuống sao?"
Cao Kính còn chưa trả lời, đã có một giọng cười cất lên: "Chu Bá chỉ mới không thấy cháu một lúc đã nghi ngờ cháu không chăm chỉ làm việc đấy à?"
Cao Kính ngoảnh lại nhìn, thấy Phạm Văn Cổ đang đứng ở phía trên đầu cầu thang, miệng anh tươi cười. Sắc mặt anh trông yếu ớt quá đỗi, nhưng thần thái anh vẫn bình thản như trước. Nhìn thấy anh tỏ vẻ như chưa hề xảy ra việc gì, con ngươi Cao Kính không thể không đanh lại.
"Ầy, cậu không chịu xuống làm ta nghĩ cậu không muốn tiễn khách đi đó chứ!" Chu Bá Niên bật cười ha hả.
Phạm Văn Cổ nhẹ cười, nói sao cháu dám. Thế rồi anh lần lượt tiễn hết đám hương chủ đương gia ra khỏi cửa. Khi thấy bóng dáng họ đã hoàn toàn biến mất, cơ thể anh bấy giờ mới nhẹ lẩy bẩy. Anh gục người vào cửa. Cao Tiến vội vàng đi đến đỡ anh dậy, nhẹ giọng hỏi: "Cửu ca, có chuyện gì xảy ra?"
"Không có gì... Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát!"
"Tôi đỡ cậu đi."
"Không... không!" Anh lắc đầu.
"Vậy.... tôi đưa cậu về nhà?"
Phạm Văn Cổ tần ngần một lúc, rồi vẫn lắc đầu. Một lát sau anh mới bảo: "Anh đưa tôi đến chỗ Đường Ngân Kiệt."
-
Diêu Bội Tư tựa nửa người vào cửa, dõi mắt ra bên ngoài. Cao Kính khoanh tay tì người vào chấn song.
"Cậu tưởng cậu thắng được Cửu nhi?" Diêu Bội Tư đột ngột mỉm một cái cười, phá vỡ bầu im lặmg.
"Có Dì Tư ở đây, tôi dám viết chữ "thắng" này sao?" Cao Kính cũng mỉm cười đáp lại.
Diêu Bội Tư hờ hững nói, "Đời người có khi ngắn ngủi lắm, có những câu trả lời mà cho đến cuối cùng chúng ta cũng chẳng biết được đúng sai, cũng có khi đến hết đời rồi cũng không biết được rằng liệu có tồn tại một câu trả lời hay không nữa... Mà thôi, tôi cũng chẳng còn thích hợp để đợi những câu trả lời đó nữa." Nàng dõi mắt về phía xa xăm, trên khóe môi nàng khẽ vẽ lên một nụ cười. Và rồi nàng quay sang nhìn Cao Kính, "Chúng ta giao dịch nhé!"
Cao Kính nhìn nàng, vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt cậu ta. Cậu nghe thấy Diêu Bội Tư nói tiếp, "Nếu có một ngày nào đó, cậu muốn giết cậu ấy, hãy để tôi ra tay nhé. Còn tôi, tôi sẽ giúp cậu đoạt lại hết tất cả... tất cả những gì mà cậu ấy đã gìn giữ cho cậu."
Cao Kính quan sát nàng một lúc, rồi mới nhạt giọng: "Thành giao!"
-
Đường Ngân Kiệt đỡ Phạm Văn Cổ vào trong phòng, thấy anh chỉ cần chạm phải mặt ghế một chút thôi thì cơ mặt đã dúm dó đau đớn. Y chau mày, giật mạnh vạt áo của anh kéo ra. Dù cho anh có cuống cuồng che lại, nhưng ngay lập sức nét mặt của Đường Ngân Kiệt đã thay đổi.
"Là ai làm?" Đường Ngân Kiệt thấy anh im lặng, thì tóm lấy anh mà lay gọi, mà quát lên: "Là Cao Kính có đúng không? Có đúng không hả?"
Phạm Văn Cổ vẫn cúi đầu không hé răng.
Đường Ngân Kiệt tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệt. Cậu ta chỉ thẳng vào anh, gào lên: "Sao cậu ngu ngốc như vậy hả? Chẳng nhẽ cậu còn chưa thông hay sao? Cái thằng khốn đó không chỉ muốn mạng sống của cậu, hắn còn muốn cả tôn nghiêm, cả tình cảm của cậu, rồi sau này hắn ta sẽ nghiền nát tất cả của cậu dưới chân mình. Cao Kính.... hắn ta muốn đánh bại cậu. Trong mắt hắn ta cậu chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà, là kẻ hầu người hạ, là một đứa chỉ có thân phận ngang ngửa với con hát chúng tớ thôi. ... Cậu, cậu là nam nhi cơ mà, hắn ta làm sao thích cậu được cơ chứ? Hắn hận cậu, không phải vì yêu cậu mà hận cậu, là hận cậu vì cậu đã cướp đoạt hết cả sản nghiệp, cả địa vị của hắn..."
Phạm Văn Cổ ho khan một lúc, rồi ngước lên yếu ớt mà nói: "Tiểu Kiệt à, tớ mệt mỏi quá... Ngày mai cậu hẵng mắng tớ có được không?"
Đường Ngân Kiệt trân ra nghẹn ngào. Thật lâu, thật lâu về sau y mới cất tiếng nói: "Phía dưới cậu đã xử lý chưa đấy?"
"Vẫn chưa."
"Để tớ giúp cậu!". Y bắt đầu xắn tay áo lên, thấy anh còn đang bất động thì đẩy anh một cái, rồi cười mắng: "Đến giờ này mà cậu còn xấu hổ đấy à? Hồi cậu còn nhỏ ở trần ở truồng tớ thấy không biết bao nhiêu lần mà kể, bây giờ thì còn gì mà ngạc nhiên hả?" Y lao ra ngoài tìm kiếm một chút nước nóng, rồi kéo Phạm Văn Cổ nằm lên giường, rồi kéo chiếc quần anh xuống và lau rửa cho anh.
"Tên cẩu tặc Cao Kính ra tay độc ác như vậy còn hèn hạ hơn Lý Giáp, vong ân phụ nghĩa hơn Trần Thế Mỹ, ác ôn còn hơn Tây Môn Khánh[2]..." Phạm Văn Cổ nghe thấy y dùng ngữ âm Bắc Kinh, cái giọng nghèn nghẹt nghe lúc rõ lúc không mà chửi mắng Cao Kính, anh chợt cười: "Cậu ta có lúc độc ác ngoài mặt thế thôi, thực ra tâm địa cậu ấy..." Anh còn đang nói dở, Đường Ngân Kiệt đã hung tợn lau thật mạnh ở phía sau anh. Anh đau đến mức vã hết mồ hôi và không thể nào nói năng được nữa.
"Tớ nghe cậu kể cậu vì hắn ta mà viện cớ, đã viện cả mười năm rồi. Cậu đừng có thấy vết thương đã lành sẹo thì quên hết rằng cậu đã đau đớn thế nào có được không?"
Đường Ngân Kiệt không còn nghe anh nói gì nữa, mới thật nhẹ nhàng lau rửa cơ thể cho anh, rồi đỡ anh nằm xuống, đắp chăn lên người anh.
"Mỗi lần tớ xảy ra chuyện đều đến làm phiền cậu nhỉ!" Phạm Văn Cổ phì cười, "Cứ mỗi lần như vậy cậu đều giúp tớ. Khi tớ còn bé thì chu cấp cho tớ sống sót, không biết đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền của cậu rồi. Thật ra, tớ nên nói rằng cậu thật tốt bụng mới phải."
Đường Ngân Kiệt hung hăng lườm anh, sẵng giọng: "Coi như cậu vẫn còn chút lương tâm." Y thấy Phạm Văn Cổ không đáp lời mình, thì cười bảo: "Gần đây tớ ở nhà rảnh rỗi, không việc gì làm nên bày vẽ một vở ngăn ngắn, cậu có muốn xem thử không?"
"Mấy vở ngăn ngắn cậu mới nghĩ ra không phải đều là cho tớ xem đấy à, sao lại không chứ?"
Đường Ngân Kiệt cảm thấy vô cùng phấn chấn. Y bắt đầu ra điệu bộ, cất giọng xướng lên.
"Trăng rời hải đảo mới nhô cao,
Gặp Thỏ ngọc
Thỏ ngọc vừa lên phía Đông trời."
Phạm Văn Cổ mỉm cười vỗ tay, "Hay lắm, ra là Quý phi túy tửu[3]."
Đường Ngân Kiệt tỏ điệu bộ hất phần tay áo, chỉ những ngón tay hướng thẳng lên trên mà tiếp tục xướng:
"Càn Khôn sao sáng quá
Trăng treo đỉnh trời
Thiếp tựa Hằng Nga bỏ cung nguyệt
Lạnh lẽo giam cầm Quảng Hàn Cung"
Y tươi cười xoay người lại, mới hay rằng Phạm Văn Cổ đã mê man. Y nhón chân thật nhẹ, bước đến nhìn khuôn mặt rã rời của anh. Y muốn nhấc cánh tay anh lên mà đặt vào trong chăn, bất giác thấy được trên cổ tay hao gầy của anh hằn những dấu tay bầm tím.
Y cắn răng nói nhỏ: "Cao Kính ơi là Cao Kính, liệu có một ngày nào đó cậu sẽ hối hận vì tổn thương cậu ấy hay không?"
Y ngồi ở đầu giường trông chừng anh, hơi thở trải dài: "Tớ sao có thể nhẫn tâm đối xử tệ bạc với cậu chứ? Hồng Bang Cửu ca, vậy mà trên khắp Bến Thượng Hải này chẳng có lấy một ai mà tin tưởng, không tìm được nơi nào để chữa thương..." Rồi y im bặt một hồi, mãi thật lâu sau mới nghẹn giọng bảo: "Không tưởng tượng được nhỉ, rằng cậu ấy mà, thực ra cũng chỉ là một đứa ngốc mà thôi."
.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.