“Vậy là ngươi cứ thế lột đồ họ à?”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành, tới bây giờ cô cũng không dám tin cảnh tượng vô thiên vô pháp trước đó là do đồ đệ bảo bối của mình làm ra.
“Người rốt cục có phải là sư phụ của con không vậy?”
“Còn dám nhiều lời à?”
“Dù sao thì chuyện này cũng không thể trách con”, Diệp Thành ngồi phịch xuống đất, bộ dạng sống chết không nhận sai, người muốn đánh thì đánh, dù sao thì con đây cũng quen rồi, dăm bữa nửa tháng lôi đồ đệ ra đánh, đánh, đánh nữa đi.
“Ta đương nhiên không biết thì không trách ngươi”, Sở Huyên nhún vai: “Có điều, ngươi đừng có lần nào cũng khiến vi sư phải kinh hồn bạt vía như vậy được không? Đụng cái là lột đồ, bệnh gì thế không biết?”
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng Sở Huyên lại thầm cảm thấy hài lòng với tên đồ đệ này của mình, một tên đệ tử thực tập ở cảnh giới Ngưng Khí trong thử thách ở rừng hoang, một mình chống chọi với đệ tử nội môn, đây không phải việc mà ai cũng có thể làm được.
Mặc dù Diệp Thành gây nên động tĩnh lớn nhưng chiến tích huy hoàng của hắn thật sự khiến người ta phải bất ngờ.
“Đồ đệ ngoan, có phải vi sư đánh ngươi đau rồi không?”, thấy Diệp Thành ngồi đó không nói gì, Sở Huyên lại vỗ vai Diệp Thành.
Ôi chao!
Diệp Thành thật sự chỉ muốn mắng người. Bà già kia, bà để tôi thử ấn bà xuống rồi đánh như vậy xem?
“Ừm, thôi, chúng ta không hận nhau nhé”, Sở Huyên tươi cười nhìn Diệp Thành.
Không hận? Diệp Thành đỏ mắt nhìn Sở Huyên, ta đây là loại người đó sao? Đừng đợi ta mạnh hơn bà, ta sẽ tìm cái cây nào cành thật cong treo ngược bà lên đó, đánh cho bà một trận thê thảm rồi hỏi bà xem bà có đau không?
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ có thể nghĩ trong đầu, nếu mà nói ra thì chẳng thể tránh trận đòn nữa ập đến. . Hã𝗒 tì𝐦 đọc trang chính ở ( tr𝓊𝐦t r𝓊𝗒en.vn )
“Sư phụ ta cũng là người thưởng phạt phân minh”, phía này, Sở Huyên đã rút ra một đôi vòng tay sáng lấp lánh, bên trên còn khắc bảy ngôi sao: “Nguyệt cảnh thất tinh hoàn, thưởng cho ngươi”.
“Con nói rồi mà”, Diệp Thành sáng mắt lên, trận đòn này đúng là cũng bõ.
“Đeo nó lên đi”.
Không đợi Sở Huyên nói câu này, Diệp Thành đã đeo vòng Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn lên, cái vòng này trông hết sức lạ thường, sau khi đeo xong liền có cảm giác ôn hoà dịu mát chảy khắp cơ thể khiến hắn vô cùng sảng khoái.
“Hay lắm”, Diệp Thành vân vê chiếc vòng không nỡ rời tay: “Sư phụ, Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn có khả năng gì ạ?”
“Có chứ”, Sở Huyên mỉm cười nhưng nụ cười ấy trong mắt Diệp Thành luôn khiến hắn có cảm giác thấp thỏm không yên. Không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Huyên đã sử dụng thủ ấn, sau đó đôi môi đỏ mọng hé mở: “Mở”.
Vù!
Đột nhiên, Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn trên cổ tay Diệp Thành rung lên, bảy ngôi sao được khắc trên vòng phát sáng còn trọng lượng của vòng cũng theo đó mà nặng hơn.
Ôi!
Chỉ nghe Diệp Thành thét lên một tiếng, Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn đột nhiên nặng hẳn lên khiến hắn trở tay không kịp, ngã vật ra đất.
“Cảm giác thế nào?”, phía này, Sở Huyên nhìn Diệp Thành mỉm cười.
“Sao lại nặng vậy ạ?”, Diệp Thành cố gắng lồm cồm bò dậy nhìn Sở Huyên: “Ít nhất cũng phải hai trăm năm mươi cân, đây chính là khả năng của Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn sao ạ?”