Sở Linh đang lẩm bẩm thì Diệp Thành phun máu đầy mặt đất, sau đó hắn ngồi phịch xuống đất.
Phía này, Sở Linh vội đứng dậy, sải bước tới bên cạnh Diệp Thành sau đó chỉ điểm vào giữa trán Diệp Thành, ánh sáng màu trắng thâm nhập vào giữa trán Diệp Thành giúp hắn xoa dịu vết thương.
Sau nửa canh giờ, Diệp Thành mới day day trán đứng dậy.
“Tiểu tử, năm xưa khi ta ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng không kiên trì được lâu như vậy, ngươi đúng là lập nên kỳ tích mới đấy”, Sở Linh trầm trồ.
“Năm xưa sư phụ có lẽ cũng phải chịu nhiều khổ ải”, Diệp Thành day day trán, cố gắng hơn một canh giờ, mặc dù đầu óc muốn nổ tung nhưng hiện giờ hắn lại thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Nói thế nào nhỉ? Ở một ý nghĩa nhất định thì chúng ta giống nhau”.
“Giống nhau?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Sở Linh: “Sư phụ có ý gì ạ?”
Phía này, Sở Linh nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt do dự, nhún vai nói: “Chúng ta giống nhau vì cấp bậc linh hồn của chúng ta đều cao hơn cảnh giới tu vi”.
Nghe Sở Linh nói vậy, Diệp Thành thắc mắc: “Tu vi linh hồn của người cũng cao hơn cảnh giới tu vi sao?”
“Đương nhiên”, Sở Linh mỉm cười.
“Người ở cảnh giới Không Minh phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh thăm dò.
“Đúng”.
“Vậy có nghĩa là cấp bậc linh hồn của người ở cấp Thiên?”
“Đúng”.
“Nói vậy thì người chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể ngưng tụ ra Nguyên Thần rồi?”
“Đúng”.
“Sư phụ, người mà không nói thì con không biết người giỏi vậy đâu”, đôi mắt Diệp Thành long lanh nhìn Sở Linh với ánh nhìn ngưỡng mộ.
“Ngươi có cảm giác ôm được chân to, kiếm được chỗ dựa vững chắc không?”, Sở Linh chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ôm, con phải ôm chứ”, nói rồi Diệp Thành chẳng ngại ngần gì cứ thế chạy đến ôm chân Sở Linh, khuôn mặt còn đang nhem nhuốc máu cứ thế cọ cọ vào chân Sở Linh.
“Ngươi…ngươi làm gì thế?”, Sở Linh bị Diệp Thành ôm như vậy thì giật mình, vả lại mỗi lần Diệp Thành chạm vào cơ thể mình, Sở Linh không khỏi nhớ tới chuyện đêm hôm đó. Khuôn mặt cô đỏ lựng lên.
“Thả ta ra”.
“Ôi, thơm quá”, Diệp Thành cười gian giảo, cứ thế ôm chân Sở Linh không buông bỏ.
“Ngươi…”, khuôn mặt Sở Linh càng lúc càng đỏ hơn, cô vội đẩy hắn ra.
“Vị đại thần tương lai, cho con ôm một chút, con dựa một chút thôi mà”, Diệp Thành vừa nói vừa ôm chặt hơn.
A….!
Sở Linh bất giác thét lên.
“Sao vậy?”, bên ngoài thạch thất, tiếng bước chân và giọng nói khác thường vang lên. . Đọc tr𝘶𝒚ệ𝐧 tại { TrUmTr𝘶𝒚ệ 𝐧.V𝐧 }
Ngay sau đó, làn gió mang theo mùi hương bay tới, Sở Huyên bước từ ngoài vào, khi trông thấy cảnh tượng không biết phải dùng từ nào diễn tả, Sở Huyên thẫn thờ đứng đó: “Hai người đang…”
“Tỷ, tên tiểu tử này điên rồi”, vì cuống quá, Sở Linh vội đưa ánh mắt sang nhìn Sở Huyên.
Tỷ?