“Cũng may linh hồn của mình đã lên tới cấp Huyền, nếu không thì thật sự không thể luyện chế Hồn Linh Đan”, vừa kiểm soát ngọn lửa, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.
Mặc dù các bước luyện chế linh đan phức tạp nhưng nhờ có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn nên Diệp Thành dễ dàng lĩnh hội được cái hồn của việc luyện chế, mỗi một bước luyện đan đều được tiến hành vô cùng cẩn trọng, lại thêm linh hồn ở cấp Huyền nên hắn không gặp áp lực lớn.
Luyện đan không được nóng vội, đây là cả một quá trình lâu dài. Thời gian cứ thế trôi, mới đó mà màn đên đã buông xuống rồi.
Tiếng vù vù vang lên bên trong lư luyện đan ở rừng trúc, mùi hương thơm ngào ngạt bay khắp khu rừng.
………
Đêm khuya yên tĩnh.
Lúc này, ở nước Triệu cách Hằng Nhạc Tông không biết bao xa lại lần nữa dấy lên cơn mưa máu. Trong một đêm mà mười mấy thôn đều bị tàn sát đẫm máu, điều khác thường chính là những đứa trẻ mới tròn một tuổi đều mất tích.
“Khốn khiếp”, trong Hoàng Cung cổ xưa mà uy nghiêm vang lên tiếng gằn phẫn nộ.
“Xin bệ hạ bớt giận, Hổ Uy tướng quân đã điều binh đi trinh phạt rồi ạ”.
“Tiên nhân của Hằng Nhạc Tông vẫn chưa tới sao?”
“Có lẽ là một trong hai ngày nữa sẽ tới ạ”.
……
“Xuất đan”, trong màn đêm yên tĩnh vang lên tiếng hô khe khẽ của Diệp Thành.
Ngay sau đó, một luồng sáng chiếu khắp ngôi nhà trúc, mùi hương thơm ngào ngạt lan toả khắp ngôi nhà, lan ra cả rừng trúc.
Lúc này, Diệp Thành đang nhìn viên đan dược màu xanh lấp lánh trong lòng bàn tay, nó vừa được luyện ra nên hãy còn đan khí, ánh sáng xanh bao quanh viên linh đan, mùi hương thơm nồng khiến người ta ngửi mà khoan khoái.
“Cố gắng cả một đêm quả nhiên không phí công vô ích”, mặc dù sắc mặt nhợt nhạt nhưng Diệp Thành vẫn cười ngây ngô, một mình hắn tự luyện ra được linh đan ba vân, đây là việc đáng đê ghi dấu.
“Vì để nhớ tới thời khắc quan trọng này, tao quyết định ăn mày”, Diệp Thành cười khúc khích, sau đó khoanh chân ngồi lên giường triệu gọi hình nộm Tử Huyên đứng bên cạnh sau đó mới nhét viên Hồn Linh Đan vào miệng.
Vẫn như lần đầu ăn Hồn Linh Đan, Hồn Linh Đan vào miệng lập tức tan ra, giống như dòng nước thanh mát chảy khắp cơ thể, khiến linh hồn hắn được bù đắp lại những tiêu hao đã mất đi trước đó.
Trong chốc lát, Diệp Thành khẽ nhắm mắt.
Đêm nay, một đêm thật yên bình.
Có điều Diệp Thành vừa nhắm mắt nên không nhận ra hình nộm Tử Huyên bên cạnh hắn đang khẽ cử động, đặc biệt là khi nhìn thấy dây chuyền hình mặt trăng khuyết trên bàn, đôi mắt nó chợt sáng lên.
“Đế Giác”, giọng nói không biết vang lên từ đâu.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, mới chớp mắt mà đã tới sáng.
Sáng sớm, Diệp Thành vừa mở mắt đã thấy Sở Huyên đi vào.
“Sư phụ”, Diệp Thành mặt mày tươi rói nhảy xuống giường, sau khi ăn viên Hồn Linh Đan thứ hai, tinh thần hắn sung mãn thấy rõ, tu vi linh hồn ở cấp Huyền cũng được củng cố sau khi Diệp Thành ăn viên Hồn Linh Đan thứ hai.
Sở Huyên không hề nhìn Diệp Thành, ngược lại nheo mắt nhìn Tử Huyên đứng bên giường Diệp Thành.
“Hình nộm này sao lại ở chỗ ngươi?”, Sở Huyên nói với giọng khác thường.