Tiên Võ Đế Vương

Chương 620:




“Dám hôn Sở Huyên sư muội, tên tiểu tử này không muốn sống nữa hay sao?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lên tiếng.
Lời này của ông ta khiến Sở Huyên bất giác nắm chặt tay. Cô ta thật sự quá tức giận và xấu hổ mà hoàn toàn không để ý đến lý do vì sao Diệp Thành lại làm vậy, cũng là vì hắn không biết có thể sống tiếp được hay không nên mới hỗn xược như vậy mà thôi.
Nhất thời, cơn tức giận trong đôi mắt Sở Huyên chợt tan đi, đổi lại là khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng.
Trên chiến đài, Diệp Thành đã đứng vững, đối mặt với Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện.
Cả hai người với vẻ mặt lãnh đạm, khi ánh mắt giao nhau họ có thể nhìn ra được sự rưng rưng khẽ lướt qua trong mắt đối phương. Mới chỉ ba tháng nhưng lại như rất lâu rồi. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay, khi gặp lại lại ở trên chiến đài này.
Đây là nhân quả mà trời xanh an bài, hai người từng là người thương trong lòng mà lại tái ngộ trong cảnh tượng hết sức éo le.
Cả hai người nhìn nhau, hồi lâu không ai ra tay, hồi lâu cũng không lên tiếng khiến những người quan sát trận quyết đấu đều phải ngỡ ngàng.
“Muội không ngờ huynh còn có thể tu luyện”, cuối cùng, Cơ Tuyết Băng hé môi nói ra vài từ. Mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại nhẹ nhàng trong trẻo như âm thanh của tự nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô ta lên tiếng từ khi bắt đầu cuộc so tài đến nay.
“Ta cũng không ngờ muội là Huyền Linh Chi Thể”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu trầm lắng, đôi mắt không cảm xúc, chẳng vui cũng chẳng buồn.
“Chuyện…chuyện gì thế này”, cả hai người nói chuyện khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng: “Không phải bọn họ quen nhau từ trước chứ?”
“Thừa lời, trước đây Diệp Thành ở Chính Dương Tông, không quen mới lạ”.
“Bọn họ từng…từng là người thương của nhau”, không biết là ai nói lên câu này.
Phụt!
Gia Cát Vũ vừa nhấp ngụm rượu đã phun ra ngoài bắn cả vào mặt Thượng Quan Bác.
“Ôi trời, còn có cả chuyện này sao?”, Gia Cát Vũ rõ ràng hết sức bất ngờ.
“Đây là một chuyện hiếm gặp”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác cũng kinh ngạc, đặc biệt là Thượng Quan Bác vì quá ngạc nhiên, rõ ràng đã quên đi việc vừa rồi Gia Cát Vũ phun rượu vào mặt mình.
“Bọn họ từng là người…người thương”, sắc mặt Bích Du cũng thay đổi hết sức thú vị. Nếu không phải có người nói thì cho tới bây giờ cô cũng vẫn còn mơ hồ. Một người mà cô kiêng dè nhất và người khiến cô ngỡ ngàng nhất lại từng là người thương của nhau.
“Chẳng trách…”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nhàn nhã nhấp ngụm trà, hai tay liên tục kéo vạt áo, thầm nhủ: “Bọn họ quả thực rất xứng đôi”.
Bọn họ từng là người thương!
Một câu nói nhưng lại như có cánh truyền đi khắp nơi khiến nơi này như bùng nổ.
Người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông thì khỏi phải bàn, bọn họ đã biết từ trước, nhưng phía Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông nghe xong thì mặt mày hết sức thú vị, những thế gia tu luyện tới xem trận so tài cũng không hề ít, người nào người nấy mặt mày cổ quái.
“Phục Nhai, việc này ngươi có biết trước không?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm rõ ràng có phần bất ngờ nên day day trán.
“Nhìn biểu cảm của ta là biết mà”, Phục Nhai tặc lưỡi: “Hậu bối của Đại Sở Huyền Tông quả là nhiều nhân tài. Thật kỳ lạ, trời đất rộng lớn như vậy, lại nhiều người như vậy mà lại có thể thành đôi được”.
Còn chưa khai chiến mà nơi này và bên dưới ai ai cũng mang bộ mặt ngỡ ngàng.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bí mật này quá lớn. Truyền thuyết bất bại về Huyền Linh Chi Thể và tên khó hiểu nhất trong trận so tài tam tông lại từng là một đôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.