Chặng đường này hắn đã phải gánh chịu quá nhiều, bị tông môn ruồng bỏ, người thương từ chối, nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm như vậy, ấy vậy mà hắn vẫn phải chống chọi đi được tới ngày hôm nay, cho dù ở tu vi Nhân Nguyên hắn cũng phải đấu với cô ta, hắn không hận ai, nhưng hắn không nuốt trôi được cục tức đó.
“Nhân quả giữa chúng ta kết thúc ở đây đi”, giọng nói dễ nghe của Cơ Tuyết Băng vang lên trên hư không, lạnh nhạt mà êm ái, cô ta chĩa kiếm vào Diệp Thành, ngưng tụ thành thần mang với ba loại sức mạnh thiên địa tới cực điểm, bắn từ trên trời xuống.
Đó là một luồng thần mang màu trắng, xuyên qua hư vô khiến cho không gian bị bóp méo, nhưng không có âm thanh mà chỉ lẳng lặng rơi xuống từ trên bầu trời, có điều mọi người đều biết sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong đạo thần mang màu trắng ấy.
Nhìn thần mang màu trắng từ trên trời giáng xuống, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm: “Chân hoả, Thiên Lôi, giúp ta chiến đấu”.
Ngay sau đó Thiên Lôi màu đen lập tức bay ra từ vùng Đan Hải, lơ lửng trên tay phải của hắn.
Ngọn lửa màu vàng kim cũng bay ra khỏi Đan Hải, lơ lửng trên tay trái hắn.
“Ngọn lửa… màu vàng kim?”, chân hoả vừa xuất hiện lập tức khiến tứ phía xôn xao.
“Đó là chân hoả sao?”, mọi người nhìn chằm chằm vào tay trái của Diệp Thành, ánh lửa màu vàng kim đung đưa phản chiếu trong mắt họ trông cực kỳ chói mắt.
“Đúng là chân hoả”, có tiền bối cao nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Ta sống mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên được thấy chân hoả màu vàng kim, không ngờ Diệp Thành còn có chân hoả, thật sự khiến ta bất ngờ…”
“Nếu đó là chân hoả thì Diệp Thành là luyện đan sư sao?”, có người nhỏ giọng nói.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều khẽ nheo mắt.
Luyện đan sư là một nghề cao quý, mà điều kiện tiên quyết để trở thành luyện đan sư là phải có hoả diệm. Hoả diệm có thể là địa hoả, tệ nhất cũng phải là thú hoả, mà nếu luyện đan sư có chân hoả thì không còn gì phải bàn nữa.
Diệp Thành có chân hoả, mà Hằng Nhạc Tông hắn lại có luyện đan sư Từ Phúc, chỉ cần là người không ngốc đương nhiên sẽ nghĩ Diệp Thành là một luyện đan sư.
“Không nhìn ra đó, thật sự không nhìn ra”, mọi người đều tấm tắc ngợi khen.
“Thân có Thiên Lôi, còn có chân hoả, với thiên phú của hắn chắc chắn có trình độ rất cao trong việc luyện đan, chưa biết chừng sau này hắn sẽ trở thành luyện đan sư đỉnh cao như Đan Vương ấy chứ”.
“Xem ra sau này phải tạo mối quan hệ tốt với Hằng Nhạc Tông thôi, chắc chắn về sau hắn sẽ là chư hùng xưng bá một phương”.
Đương nhiên không phải ai cũng gây được chấn động như vậy, chẳng hạn như mấy người phía Dương Đỉnh Thiên và lão già Gia Cát Vũ, họ đã biết trước Diệp Thành có chân hoả nên không kinh ngạc như mọi người tưởng tượng.
Tuy nhiên đệ tử của Chính Dương Tông lại mang sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chân hoả là sự tồn tại thế nào? Là bảo vật mà các tu sĩ hằng mong ước, một luyện đan sư, một nhân vật tầm cỡ của Đại Sở trong tương lai lại bị bọn họ đuổi ra khỏi tông môn.
“Ngô Trường Thanh”, sắc mặt Thành Côn khó coi đến cực điểm, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn Ngô Trường Thanh bên cạnh.
Ngô Trường Thanh lúc này đã cúi gục đầu, hai má nóng ran.
Tính toán sai lầm, sai lầm nghiêm trọng.
Từ khi Diệp Thành chiến đấu đến nay đã khiến ông ta chấn động quá nhiều, Huyền Linh Chi Thể trọng thương, bị ép phải sử dụng ba loại sức mạnh của thiên địa. Bây giờ Diệp Thành còn có chân hoả, là một luyện đan sư, sau này chắc chắn sẽ là một trong những nhân vật tầm cỡ ở Đại Sở.