Tiên Võ Đế Vương

Chương 90:




Nói rồi, cô ả quay người một cách yểu điệu đi ra ngoài, khi đi qua Diệp Thành còn không quên chớp mắt nháy nháy với hắn.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ hoặc có lẽ từ đêm hôm đó trở đi, trong lòng hắn không thể còn chỗ trống cho bất kỳ nữ nhân nào nữa.
“Ta nói này Lý Tam Nhi, cái gan ngươi cũng to đấy nhỉ, ngươi không sợ cậu ta xử ngươi sao?”, ở một bên, Hùng Nhị bắt đầu lên tiếng mắng chửi: “Người không biết còn tưởng nơi này là lầu xanh nữa đấy”.
“Sư phụ đi vân du rồi, có trời mới biết hôm nào sự phụ về, ta cô đơn quá nên phải tìm người bầu bạn”.
“Cậu ta đi vân du rồi sao?”
“Đi nửa tháng trước rồi.
“Ồ, vậy thì lại hay”, Hùng Nhị tiến lên trước một bước, rút ra một cây gậy sắt, sau đó nam đệ tử kia lập tức bị đánh ngất, cả cơ thể ngã vật ra đất.
Ôi chao…!
Diệp Thành ở bên thấy thế thì giật mình: “Đây là cách ngươi lấy Linh Thảo sao? Tên nhóc nhà ngươi có khác gì đi cướp đâu?”
“Quan tâm trộm hay cướp làm gì, lấy được Linh Thảo là được rồi”, Hùng Nhị ra tay lôi nam đệ tử kia vào bụi cây, phủi phủi tay, nói: “Cậu ta mà trách tội xuống thì không phải còn có ta sao? Vả lại chúng ta cũng không lấy nhiều, ở đây nhiều Linh Thảo như vậy, không phát hiện ra đâu”.
“Sao ta lại thấy như mình lên cùng một thuyền với cướp rồi vậy?”
“Đừng nói những thứ vô dụng đó nữa đi, đi thôi”.
Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Diệp Thành quyết định đi theo.
Linh Thảo ở Linh Thảo Viên quả là nhiều loại, khiến Diệp Thành nhìn mà thấy hoa mắt. Có rất nhiều loại Diệp Thành chưa từng thấy ở sau núi, nhiều loại vô cùng quý giá, những Linh Thảo quý giá đều có cấm chế, hắn không dám đụng vào.
Chẳng mấy chốc, cả hai tên đã tới khu đất trồng Tuyết Ngọc Lan Hoa.
Đúng như Hùng Nhị nói, Tuyết Ngọc Lan Hoa ở đây nhiều vô kể, mỗi cây đều rực rỡ phát sáng, trộm một ít cũng chẳng thể nhận ra được.
Điều quan trọng nhất đó chính là Tuyết Ngọc Lan Hoa không phải là Linh Thảo quý nên không bị lập cấm chế.
“Lật tung cả ngọn núi kia cũng chỉ thấy vài cây Tuyết Ngọc Lan Hoa, vậy mà ở đây lại nhiều thế này”.
Diệp Thành suýt xoa, hắm thầm nhủ Hằng Nhạc Tông quả là giàu có, nếu như đem chỗ Tuyết Ngọc Lan Hoa này luyện thành Ngọc Linh Dịch thì chắc chắn là cả một tài sản khổng lồ. Đáng tiếc, Linh Thảo Viên này lại chẳng phải của hắn.
“Đừng ngây ra đấy nữa, hái đi”, Hùng Nhị thúc giục.
Nói rồi, hắn liền ra tay, rút ra một cái túi đựng đồ, sau đó giống như một tên trộm, mỗi lần ra tay là có cây Tuyết Ngọc Lan Hoa bị hái.
Thấy vậy, Diệp Thành cũng không chần chừ thêm nữa, hắn lấy túi đựng đồ ra, tiến vào trong.
“Đừng có hái nguyên một đám gần nhau, như vậy dễ lộ”.
“Thừa lời, ta biết rồi”.
Dưới ánh trăng, cả hai tên hái không ngừng tay, giống như hai tên trộm vậy. Đợi tới khi nhét đầy cả túi đựng đồ thì Hùng Nhị mới phất tay: “Rút”.
Diệp Thành hiểu ý, nhét túi đựng đồ vào ngực, vừa định rời đi thì chân hoả trong cơ thể di chuyển.
Có bảo bối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.