*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thánh Địa của Viêm Hoàng”.
“Thánh Địa?”, Diệp Thành sững người, hắn hỏi lại: “Sao trước đây ta chưa từng nghe Chung Giang tiền bói nói tới?”
“Vì lúc đó ngươi chưa đủ tư cách vào đây”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng: “Hiện giờ ngươi có tư cách vào đây rồi, đặt tay lên cửa thì có nghĩa rằng sức mạnh linh hồn của ngươi nằm trong số đó”.
Diệp Thành mặc dù vẫn mơ màng về chuyện này nhưng hắn vẫn làm theo như Hồng Trần Tuyết nói, đặt tay lên cửa.
Tiếp đó, sức mạnh linh hồn di đẩy vào cánh cửa.
Vù!
Cánh cửa rung lên, từng đại phù văn cổ xưa khó hiểu hiện lên, cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra trong tầm mắt của Diệp Thành, tiếp đó, một luồng khí tức cổ xưa hiển hiện.
“Vào trong đi”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành: “Hi vọng ngươi gặp được cơ duyên trong này”.
“Cơ duyên? Lẽ nào bên trong có bảo bối?”
“Bảo bối đương nhiên là có, nhưng phải xem tạo hoá của ngươi”.
Diệp Thành nghe xong thì xốc lại tinh thần, hắn hào hứng thấy rõ: “Vận may của tiểu gia trước nay rất tốt”.
Nói rồi, Diệp Thành sải bước đi, thế nhưng không thấy Hồng Trần Tuyết đi theo.
Thấy vậy, Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn nhìn Hồng Trần Tuyết thắc mắc: “Sao người không vào?”
“Viêm Hoàng Thánh Địa từ khi được sáng lập đến nay chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ mới có thể được vào, những người khác mà vào chỉ có đường chết”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Ta không phải Thánh Chủ, vào đó chẳng khác gì tự nộp mạng”.
“Hoá ra là vậy, vậy ta vào trong xem”, nói rồi, Diệp Thành sải bước vào trong.
Vù!
Diệp Thành vừa đi vào trong thì cánh cửa đóng lại.
“Hi vọng ngươi có thể nhận được sự công nhận của Viêm Hoàng Thánh Chủ đời trước”, nhìn cánh cửa đóng lại, Hồng Trần Tuyết bên ngoài lẩm bẩm.
Phía này, Diệp Thành đứng đó nhìn bà ta một cách hiếu kỳ.
Nơi này chính là một địa cung hoàn toàn mới lạ, chỉ rộng chừng một trăm nghìn dặm, căn bản không có thứ gì, giống như mỗi một tế đàn, trên tế đàn có từng pho tượng đá hình người sừng sững.
Diệp Thành lấy làm lạ, hắn từ từ đi tới bên dưới một tảng đá.
“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám – Chung Viêm”, nhìn dòng chữ khắc trên tế đàn, Diệp Thành đọc từng chữ một.
Sau khi nhìn những chữ này, Diệp Thành mới nhìn cả tượng đá.
Quả thực tượng đá này rất giống với hình dáng Chung Viêm nhưng lại không già như ông ta, có thể nói là khí thế dồi dào.
“Có thể thấy được tượng đá mang hình ảnh của tiền bối, vãn bối thật sự vinh hạnh”, Diệp Thành cung kính hành lễ, Huyền Thương Ngọc Giới của hắn cũng là do Chung Viêm ban tặng, nếu không thì Diệp Thành cũng không thể có được thân phận tôn quý như vậy.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang tượng đá khác.
“Có lẽ nơi này giữ tượng đá về các Viêm Hoàng Thánh Chủ đời truóc của Viêm Hoàng”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại sải bước lên trước, hắn dừng chân trước mỗi một tảng đá.
“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời chứ chín mươi sáu – Ngân thần”.
“Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi lăm – Phong Xuy”.