Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy lão già áo tím dẫn đầu đại quân Thị Huyết Điện, khí thế nuốt chửng bầu trời, ông ta là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ. Bên cạnh ông ta là một lão già mặc áo huyết bào, cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng so với lão già áo tím thì yếu hơn một bậc.
Đại quân Huyền Hoàng ở bên phải, Diệp Thành nhìn thấy Chung Mộ, ông ta có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt hiện lên vẻ hà khắc, khí thế mạnh mẽ, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên. Bên cạnh ông ta là một gã thanh niên mặc áo trắng đang vẩy nhẹ chiếc quạt gấp trong tay, hắn ta cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Thị Huyết Điện có hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Huyền Hoàng có hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, lại thêm một tên cảnh giới Chuẩn Thiên của Địa Hoàng, tổng cộng có năm người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế trận cực kỳ lớn, bọn họ muốn nuốt chửng Viêm Hoàng đây mà!
Nhưng Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng nào biết đại quân của Địa Hoàng không thuộc về phe mình.
Nói cách khác, bọn họ chỉ có bốn người cảnh giới Chuẩn Thiên.
So với bọn họ, Viêm Hoàng có Chung Giang, Cổ Tam Thông, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô, Chung Ly của Địa Hoàng, tổng cộng năm người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đấy là còn chưa tính nhân tố bất định Diệp Thành.
Quan trọng nhất là Viêm Hoàng biết mình biết người, bày sẵn trận địa phục kích từ trước, có rất nhiều sát trận đáng sợ, nếu cùng tấn công thì dù là cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không đỡ nổi.
“Nhanh lên, đừng lề mề nữa”, Chung Ly giả vờ mất kiên nhẫn, dẫn cao thủ của Địa Hoàng xông lên đi đầu, lập tức kéo dài khoảng cách cả nghìn trượng với đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng.
Thấy vậy, lão già áo tím đi đầu Thị Huyết Điện và Chung Mộ của Huyền Hoàng nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười giễu cợt: “Nếu Địa Hoàng thích xung phong đi đầu thì chúng ta cũng vui vẻ nhàn rỗi”.
Khi nói chuyện, đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng đã tiến vào Huyền Long Sơn.
“Thủ toạ có phát hiện ra điều gì bất thường không?”, bên phía Thị Huyết Điện, một lão già mặc áo bào đen nhìn về phía lão già áo tím đi đầu: “Huyền Long Sơn im lặng một cách bất thường!”
Lão già áo tím dẫn đầu Thị Huyết Điện khẽ cau mày, bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt không khỏi nheo lại: “Cảm giác này đúng là hơi kỳ lạ”.
“Ta cũng có dự cảm không lành”, Chung Mộ - Thánh chủ của Huyền Hoàng ở bên cạnh cũng nhíu mày thật chặt.
“Người của Địa Hoàng đã sắp băng qua Huyền Long Sơn rồi, chúng ta cũng mau đi theo đi!”
“Không đúng”, lão già áo tím dẫn đầu Thị Huyết Điện càng híp mắt sâu hơn: “Cảm giác này khiến ta thấy lo sợ”.
Sau đó ông ta chợt dừng lại, hét lớn: “Rút, rút khỏi Huyền Long Sơn”.
Rút?
Trong không gian hư vô truyền tới tiếng cười nhạo của Diệp Thành: “Muộn rồi”.
Nghe vậy, lão già áo tím và Chung Mộ chợt biến sắc, muốn rút lui nhưng thực sự đã muộn.
Ầm! Ầm! Ầm!