Sau roi đầu tiên, Diệp Thành lại quất thêm vài roi nữa vào thiết kiếm.
Lúc này Cổ Tam Thông đã yên lặng rồi, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên thiết kiếm, hai mắt đầy sao!
“Người muốn xem nữa không?’, Diệp Thành ngoáy lỗ tai.
Xem? Còn xem cái con khỉ!
Cổ Tam Thông sợ rồi, thầm chửi trong lòng, ông ta chắc chắn nếu mình ép nữa sẽ bị Diệp Thành đánh thành kẻ ngây dại luôn.
“Đây là do người bảo không xem nữa nhé, đừng trách con đấy”, Diệp Thành xoè hai tay bất đắc dĩ, vung tay cất roi Đả Thần Tiên vào tay áo.
Sau đó hai người yên lặng hơn rất nhiều.
Dọc đường đi, Diệp Thành chỉ chăm chú lau linh châu sáng bóng, mà Cổ Tam Thông ở bên cạnh thì đỏ mắt, đen mặt nhìn Diệp Thành, đã rất nhiều lần ông ta chỉ muốn bóp chết hắn.
Không biết khi nào hai người mới từ trên hư không đi xuống.
Một toà thành cổ với những bức tường đen kịt hiện ra trước mắt hai người.
“Thành cổ đó kỳ lạ ghê! Sao nó lại có màu đen vậy ạ?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn toà thành cổ đen kịt.
“Đó là thành cổ Hỗn Long”, Cổ Tam Thông giải thích: “Tương truyền nơi đây từng có hỗn hải giao long rơi xuống, toà thành bị máu đen của nó nhuộm thành màu đen kịt này”.
“Ồ! Tà vật mà người nói ở trong thành cổ Hỗn Long này sao?”
“Không”, Cổ Tam Thông lắc đầu, đi về phía thành cổ Hỗn Long trước: “Chúng ta cần sử dụng truyền tống trận trong thành cổ này”.
Ồ!
Diệp Thành lắc đầu rồi cũng đi theo.
Đi vào thành cổ Hỗn Long, Diệp Thành mới nhận ra nơi này rất phi phàm, không ngờ còn có tiếng rồng gầm như có như không.
Hơn nữa toà thành cổ này cực kỳ hỗn loạn.
Vừa đi vào, Diệp Thành đã ngửi thấy mùi máu tanh, đất ở đây cũng có màu đen, những người hắn gặp được bên trong thành này đều có đôi mắt đỏ, trong mắt hiện lên thần sắc hung tợn, vừa nhìn là biết kẻ ác liếm máu trên lưỡi dao hàng ngày.
Bùm! Ầm!
Ngoài những thứ này ra còn có âm thanh của đại chiến, cực kỳ hỗn loạn.