Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1080:




Không biết tới lúc nào Cổ Tam Thông mới nhích lại gần Diệp Thành, dùng ngón tay chọc vào người hắn rồi nháy mắt bảo: “Tiểu tử, nếu ta kéo thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên về Viêm Hoàng cho ngươi, có thể cho ta mượn thiên lôi của ngươi chơi thêm vài ngày không?”  
Lời ông ta vừa dứt, hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên: “Thật ạ?”  
“Đương nhiên là thật rồi”, Cổ Tam Thông cười toe toét, để lộ hàm răng vàng khè: “Mặc dù thực lực của người đó không bằng ta nhưng cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ít nhất cũng mạnh hơn lão nhà họ Tô nhiều lần”.  
“Nếu người thật sự kéo về được cho Viêm Hoàng thì con cho người mượn thiên lôi thêm vài ngày cũng không sao”.  
“Vậy quyết định thế nhé”.  
Hai người mỗi người một câu, bất giác đã tới điểm cuối của thông đạo không gian.  
Hu hu…!  
Vừa bước ra ngoài, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng gió lạnh rít gào, lắng nghe kỹ dường như còn thấy có tiếng lệ quỷ gào khóc, chỉ nghe thôi cũng khiến toàn thân sởn gai ốc.  
“Sao nơi này âm u, lạnh lẽo thế ạ?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình trong cơn gió lạnh gào thét.  
Cổ Tam Thông không trả lời, cũng không biết trong tay ông ta đã có thêm chiếc la bàn từ lúc nào.  
Cầm chiếc la bàn trong tay, ông ta bắt đầu xác định vị trí, chính xác hơn là tìm kiếm nơi ẩn thân của tà vật. Trên la bàn có một dấu chấm đỏ, đó chính là nơi tà vật đang ở, ông ta cần dùng la bàn để tìm ra tà vật đó.  
“Ở phía trước”, Cổ Tam Thông nói xong thì sải bước, một bước trải dài vài trăm trượng.  
Diệp Thành lại rùng mình một cái, vội vàng đi theo.  
Hai người vừa đi vừa dừng, cuối cùng dừng lại trước một đại liệt cốc.  
Thay vì nói là đại liệt cốc, thà nói rằng đó là vực sâu không đáy, bởi vì khi Diệp Thành nhìn xuống, với tâm trí của hắn mà cũng có cảm giác tâm thần bị nuốt chửng.  
“Không phải tà vật đó đang ở trong vực sâu này chứ ạ?”, Diệp Thành hỏi Cổ Tam Thông.  
“La bàn chỉ tà vật đang ở dưới vực sâu này”, Cổ Tam Thông cất la bàn đi, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, dường như đã không còn nén được lửa giận hàng trăm năm.  
“Tiểu tử, đưa thiên lôi cho ta”, Cổ Tam Thông đưa tay ra.  
Diệp Thành hiểu ý, thầm nhẩm niệm gọi thiên lôi ra, đưa cho Cổ Tam Thông, thiên lôi như có linh tính, không phản lại Cổ Tam Thông mà lơ lửng trong lòng bàn tay ông ta.  
“Ở đây chờ ta”, Cổ Tam Thông cất thiên lôi, không nói nhiều lời đã lao thẳng xuống vực sâu.  
Diệp Thành muốn đi theo nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.  
Ầm! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.