Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1094: Nữ nhân này mạnh quá!”,




Trên mặt đất, trong một cái hố sâu cực lớn, Diệp Thành chật vật bò lên, vừa ngẩng đầu đã thấy một bàn tay óng ánh từ trên trời giáng xuống muốn bắt sống hắn.  
“Lão tử không ra oai thì cô lại tưởng ta là chuột!”, Diệp Thành chửi to, sau đó gọi Lôi Viêm và Phong Dực ra, hai người hợp lực mỗi người tung một chưởng, đánh vỡ bàn tay óng ánh ấy.  
“Âm Minh tử tướng”, trên bầu trời vọng lại tiếng nói ngạc nhiên của nữ tử áo trắng, cô ta cũng biết Âm Minh tử tướng, nếu không thì cũng không nhận ra.  
Mà bên kia, Diệp Thành đã đứng trên tinh hà màu vàng kim, leo lên bầu trời hư không, một tay cầm roi Đả Thần Tiên, một tay cầm Bá Long Đao, khí huyết vàng kim ngút trời thổi bay mái tóc đen của hắn, khí thế dồi dào như muốn nuốt chửng thiên địa.  
“Hoang Cổ Thánh Thể”, nữ tử kia nheo mắt, đôi môi đỏ khẽ mở, tự lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào…”  
“Mẹ nó, xem ra hôm nay nhất định phải diệt trừ nữ nhân điên này rồi”, Diệp Thành chửi bới ở phía đối diện, nước bọt văng khắp nơi, bị đuổi giết hơn mười nghìn dặm, hắn cũng đã tức đến mức toàn thân đau đớn.  
Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra lý do tại sao nữ nhân này lại đuổi giết mình.  
“Chỉ dựa vào bọn họ thôi sao?”, nữ tử áo trắng hừ lạnh, bước lên trước, một bước đã đi được mấy trăm trượng, sát phạt về phía Diệp Thành.  
Ngay lập tức, hai luồng sáng màu đen lao tới từ hai phía, Lôi Viêm và Phong Dực chắn trước mặt Diệp Thành.  
Cút!  
Nữ nhân kia rất hung hãn, một chưởng hất bay Lôi Viêm, một chưởng khác lại đánh bật Phong Dực.  
Bát Hoang Trảm!  
Diệp Thành ở phía trước đã bay lên trời, Bá Long Đao rung lên, chém ra đao mang màu vàng dài mười mấy trượng, đao mang toả ra ánh sáng vàng rực rỡ, trong màn đêm đen rất thu hút ánh nhìn, uy lực của nó cũng không phải dạng vừa.  
“Ngươi còn kém xa lắm”, nữ tử áo trắng vẫn ra tay gọn gàng dứt khoát, bàn tay óng ánh trong suốt tung chiêu, tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa rất nhiều bí pháp.  
Bang!  
Diệp Thành chém ra một nhát đao đỉnh phong rồi bị nữ tử áo trắng đánh bay ra ngoài, sau khi lộn nhào hơn chục lần trong hư không mới ổn định thân thể, hai cánh tay hắn đã tê dại, nhất thời mất đi tri giác.  
“Mẹ nó, nữ nhân này mạnh quá!”, khoé miệng Diệp Thành rỉ máu.  
“Ngoan ngoãn theo ta về, nếu không ngươi sẽ phải chịu khổ đấy”, giọng nói của nữ nhân kia rất thanh tao, lại còn dễ nghe, mặc dù lạnh lùng nhưng nghe rất dễ chịu.  
“Có bản lĩnh thì bắt ta đi”, Diệp Thành chửi tiếp, hắn không rút lui mà tiếp tục tiến lên, vẫn là Bát Hoang Trảm bá đạo.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.