Một đêm trôi qua, bình minh lại tới.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng người của Thiên Tông thế gia đã lục tục kéo đến, Viêm Hoàng đã ở sẵn trong linh sơn chuẩn bị cho họ để chào đón họ với lễ nghi cao nhất.
“Mời các vị tiền bối vào trong”, Diệp Thành đứng ở hàng đầu liên tục chắp tay chào, mặc dù hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng, những người này về sau đều là thuộc hạ của hắn, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn hiểu lễ nghĩa.
“Đều là người một nhà, người một nhà cả”, các trưởng lão của Thiên Tông thế gia cũng rất nhiệt tình.
Họ rất ưa Diệp Thành, lần trước Thị Huyết Điện tấn công Thiên Tông thế gia trên diện rộng, nếu vào thời khắc mấu chốt không có Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ chữa lành đạo thương, có lẽ tình hình của họ cũng không đâu vào đâu.
Suy cho cùng, Diệp Thành chính là ân nhân lớn của Thiên Tông thế gia.
“Thánh chủ Viêm Hoàng, lâu rồi không gặp!”, hai bóng dáng xinh đẹp đi tới, nhìn kỹ thì chính là Tử Yên và Thanh Vân. Tử Yên vẫn lạnh lùng thờ ơ, thi thoảng cũng lén nhìn Diệp Thành một chút, còn Thanh Vân thì vẫn tinh nghịch, tươi cười vui vẻ với Diệp Thành.
“Hai vị sư tỷ, mời vào trong, đều là người nhà cả, cứ tự nhiên nhé”.
“Đương nhiên rồi”, Thanh Vân lại mỉm cười, sau đó kéo Tử Yên vẫn đang nhìn trộm Diệp Thành vào Viêm Hoàng.
Tiếp theo là Lăng Hạo và Mặc Sơn.
Mặc Sơn vẫn bình thường, nhưng Lăng Hạo thì lại mang vẻ mặt hơi kỳ lạ, có thể hắn ta vẫn đang cảm thấy khó chịu vì việc Diệp Thành bắt trói cô cô nhà mình.
“Còn nhìn gì nữa, ta đâu có nợ tiền ngươi”, Diệp Thành nhấc chân đá Lăng Hạo vào trong.
Sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn đi thì các nhân vật tầng lớp cao của nhà họ Sở tới, đi đầu là gia chủ Sở Thiên Chấn của Thiên Tông thế gia.
Giống như Lăng Hạo, vẻ mặt mấy người phía Sở Thiên Chấn cũng rất kỳ lạ, ánh mắt họ nhìn Diệp Thành có phần khác thường. Người thanh niên trước mặt này đã suýt nữa trở thành con rể của Thiên Tông thế gia bọn họ, nếu vậy thì họ sẽ cùng vai vể với hắn, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Nhìn ra vẻ mặt kỳ lạ của họ, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Các vị tiền bối, mời vào trong!”
Mọi người cũng cười khan rồi bước vào.
Sau đó, người của Thiên Tông thế gia cũng lần lượt bước vào linh sơn của Viêm Hoàng, mọi chuyện diễn ra rất êm đềm.
Vút!
Khi Diệp Thành đang chào đón khách, một luồng sáng trắng từ xa bay tới, vút qua hư không, bay qua đỉnh đầu nhóm người phía Diệp Thành rồi vào linh sơn Viêm Hoàng, khiến cho đám người phía Diệp Thành hơi gượng gạo.
Ánh sáng trắng đó chính là Sở Linh Ngọc, cô ta thật sự hung hãn, cũng chẳng coi mình là người ngoài.
“Này, nương tử của ngươi cũng được đấy”, Cổ Tam Thông nháy mắt với Diệp Thành.
“Linh tinh, đó không phải nương tử con”.