Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1127:




Cưỡng ép tiến giới hai lần đều thất bại, hắn phải hứng chịu phản phệ đáng sợ, căn cơ tổn hại, ám thương này khác với đạo thương, đạo thương có thể nhờ thiên lôi chữa lành, nhưng đạo thương cần trông chờ vào năm tháng, nếu không sẽ trở thành trở ngại lớn nhất cho sự tiến giới sau này.  
Quả nhiên cưỡng ép tiến giới vẫn phải trả cái giá đắt.  
“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, trong Thần Hải của Diệp Thành vang lên tiếng cảm thán của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi ra khỏi hố đen không gian cũng mới chỉ mấy tháng thôi mà đã từ cảnh giới Chân Dương tăng vọt lên cảnh giới Không Minh, thực sự rất lợi hại!”  
“Đúng là rất lợi hại”, Diệp Thành cười toét miệng: “Ma huyết là một, Bá Vương Long huyết là hai, căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể là ba, ba thứ này đều thuộc cấp thông thiên”.   
“Đúng là ba thứ này rất ổn, nhưng suy cho cùng vẫn nhờ sức mạnh trấn áp Đại Sở, ta cảm nhận được sức mạnh ấy đang từ từ suy yếu rồi”.  
“Ý ngươi là thời đại này có thể sẽ xuất hiện cảnh giới Thiên?”  
“Không chỉ là cảnh giới Thiên, ngay cả cảnh giới Hoàng và cảnh giới Thánh đều rất có khả năng”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “Chính vì sức mạnh đó đang dần suy yếu nên mới khiến các tu sĩ của Đại Sở dễ dàng tiến cấp hơn. Ngươi xem, trong tối nay Chính Dương Tông đã có thêm hai cảnh giới Chuẩn Thiên rồi”.  
“Hai… Hai người?”, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà hắn cũng phải mở to mắt: “Chuyện này…”  
“Có lẽ sau này còn nhiều hơn nữa”, Thái Hư Cổ Long nhún vai: “Ta nghĩ không chỉ Chính Dương Tông mà những thế lực lớn khác, dù là Nam Sở hay Bắc Sở, có lẽ đều có người đã tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên”.  
“Mẹ nó, lão tử còn đang định thể hiện đây”, Diệp Thành bĩu môi.  
“Thể hiện cái gì mà thể hiện! Nào, lại đây chúng ta nói về thiên kiếp của ngươi”, Thái Hư Cổ Long chuyển chủ đề.  
“Thiên kiếp của ta?”, Diệp Thành ngây người: “Ta phong ấn nó rồi!”  
“Ngươi phong ấn được cả đời chắc!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Thiên kiếp cảnh giới Không Minh của ngươi sớm muộn gì cũng phải độ qua, điều ta muốn nói là thiên kiếp của Thánh thể không phải trò đùa, nó khác rất nhiều so với thiên kiếp của tu sĩ bình thường”.  
“Khác rất nhiều?”, Diệp Thành gãi đầu: “Khác ở đâu mà nhiều?”  
“Huyết mạch nghịch thiên đương nhiên có thiên kiếp nghịch thiên, ồ không đúng, nên gọi là thần phạt mới đúng”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Thiên kiếp và thần phạt không cùng cấp bậc, thần phạt của Hoang Cổ Thánh Thể dù thấp cũng là lôi điện, nhưng trong đó còn có vài thứ thú vị nữa”.  
“Vài thứ thú vị? Là gì?”  
“Ai biết được”, Thái Hư Cổ Long lười biếng đáp: “Ngươi chỉ cần biết bây giờ ngươi đang có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, đã được coi là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể rồi, thần phạt của ngươi chắc chắn sẽ có thứ gì đó thú vị, nhưng thứ này không vui đâu, có thể ngươi sẽ bị nó giết chết đấy”.  
Nghe đến đây, khoé miệng Diệp Thành co rút: “Ngày mai chúng ta phải đấu với Thiên Hoàng một trận, ngươi đừng doạ ta có được không?”  
“Ta không rảnh mà doạ ngươi, cũng không đùa với ngươi. Hôm nào về, ngươi có thể hỏi người thương trước kia của ngươi, khi cô ta độ thần phạt cảnh giới Không Minh dẫn tới lôi điện phượng hoàng, suýt nữa thì hồn bay phách tán”.  
“Cơ Tuyết Băng cũng tiến giới đến cảnh giới Không Minh rồi?”, Diệp Thành thảng thốt: “Còn dẫn tới lôi điện phượng hoàng?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.