*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi nghĩ chỉ ngươi may mắn nhặt được bảo bối tốt thôi chắc? Xuỳ!”, Thái Hư Cổ Long phản bác: “Mấy ngày nay cô ta cũng gặp rất nhiều may mắn, còn có lôi điện phượng hoàng kia nữa, nó thực sự rất bá đạo! Chỉ là không biết Thái Âm Chân Thể dẫn ra thứ gì, nhưng chắc cũng rất bá đạo”.
“Nghe ngươi nói vậy thì hôm nào đó ta phải đến Chính Dương Tông độ kiếp mới được”, Diệp Thành xoa cằm: “Thần phạt ghê gớm như vậy phải tìm nơi đông người mới thú vị”.
“Mẹ kiếp, lão tử còn đang bị phong ấn ở Chính Dương Tông đấy, ngươi định chém chết ta luôn đúng không?”
“Linh tinh, ngươi da thô thịt dày, không chết được”.
“Ta…”
“Không nhiều lời với ngươi nữa”, Diệp Thành mặc kệ Thái Hư Cổ Long, cắt liên lạc với nó rồi lấy Đại La Thần Đỉnh ra.
Ùng!
Đại La Thần Đỉnh vừa được lấy ra đã rung lên, nó vừa to vừa nặng, lại đơn giản tự nhiên, khí hỗn độn bao quanh thân tản ra từng luồng khí, Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn trên đó cũng đang tự chuyển động, ánh vàng rực rỡ, lắng nghe kỹ còn thấy thiên âm đại địa đan xen vang vọng.
Diệp Thành gọi tiên hoả và thiên lôi ra bao quanh Đại La Thần Đỉnh, sau đó cố gắng tôi luyện.
Đại La Thần Đỉnh hiện tại không còn là một cái nồi sắt lớn nữa, bây giờ nó đã có bốn chân và hai tai, trông cũng rất ra dáng.
Mặc dù nhìn Đại La Thần Đỉnh không được ưa nhìn cho lắm, nhưng lại ẩn chứa đạo uẩn không thể nói rõ được, rất phi thường.
Nhất là sau khi trải qua hai lần thiên kiếp, nó càng trở nên khó lường, không có một tia nhuệ khí, tất cả đều ẩn bên trong, giống như cao thủ cái thế trở về nguyên dạng, sau khi trải qua tôi luyện nó cũng tự biến đổi, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng thực ra lại rất đáng sợ.
“Hôm nào ta sẽ lạc ấn sát trận, phong ấn trận gì đó cho ngươi, khi sử dụng sẽ dễ dàng hơn”, Diệp Thành vừa dùng tiên hoả và thiên lôi luyện hoá vừa nghiền ngẫm.
“Được rồi, các ngươi tự luyện đi!”, chẳng bao lâu sau, Diệp Thành rút tay về, mặc cho tiên hoả và thiên lôi tự luyện chế, chúng đều có linh trí, hơn nữa tâm linh tương thông với Diệp Thành nên hoàn toàn có thể tự hoàn thành nhiệm vụ.
Mà bên này, Diệp Thành đã lấy kiếm Xích Tiêu ra, để nó lơ lửng giữa không trung.
Sau đó hắn hất nhẹ túi đựng đồ, từng binh khí xuất hiện, có khoảng hơn trăm thứ, loại nào cũng có.
Phá!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hơn trăm loại binh khí vỡ tan, trong mỗi binh khí đã vỡ đều có một tia quang hoa bay ra, dung hợp vào trong kiếm Xích Tiêu, đó là hồn phách của binh, hồn phách của khí.
Đây là những gì Diệp Thành ngộ ra từ Luyện Khí Quyết.
Bản thân binh khí đã có linh tính, là binh khí đều có hồn phách của binh và hồn phách của khí, đây những thứ vốn có.