Tạ Vân cũng không nhàn rỗi, cầm thanh sát kiếm trong tay luyện bí thuật về kiếm.
Phía Tề Nguyệt, Nhiếp Phong và Đoàn Ngự cũng rất bận rộn, người ngồi xếp bằng, người luyện binh khí, rất cần cù chăm chỉ.
“Ồ, mọi người đều rất chăm chỉ nhỉ!”, Diệp Thành bước vào tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lấy hũ rượu ra, tươi cười nhìn mọi người.
“Đứng cùng tên biến thái như ngươi, không chăm chỉ không được!”, Tạ Vân vung kiếm, lượn một vòng rồi lại chém ra, trong khi đó vẫn dành chút thời gian nhìn về phía Diệp Thành.
“Nào, nghỉ ngơi một lát đi! Ta mang quà về cho mọi người này”, Diệp Thành lên tiếng.
Lời này vừa dứt, Hoắc Đằng và Tạ Vân giây trước còn đang tu luyện, giây sau đã lập tức cất chiêu thức, nhao nhao chạy tới, phía Tề Nguyệt, Nhiếp Phong ở đằng xa cũng đi tới.
“Đây, Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ của ngươi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một cây đại chuỳ màu đen nhánh, ném cho Hoắc Đằng.
“Cái này xịn, he he!”, Hoắc Đằng nhận lấy rồi cười toe toét, nhìn Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ rồi lại nhìn cây đại chuỳ mạ vàng trong tay. So sánh một hồi hắn ta liền vứt cây đại chuỳ mạ vàng của mình đi, so với Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ, cây đại chuỳ này chỉ như đồ chơi trẻ con.