“Linh Nhi à, sư tỷ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ rồi”, Sở Linh còn chưa nói hết câu thì Đông Phương Ngọc Linh ở bên đã vươn vai ngáp dài.
“Sư tỷ…”
“Người ta buồn ngủ rồi, về thôi”, Diệp Thành mặt dày tiến lên trước, hắn không nói lời nào cứ thế kéo Sở Linh đi.
“Ta tự đi được”.
“Vậy ta vẫn phải kéo cô đi, lỡ đi lạc thì sao? Đi đâu tìm được?”
“Đúng là một mối lương duyên”, bên trong lầu các, Đông Phương Ngọc Linh bất giác mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn qua ô cửa sổ rồi nhìn về phía lầu các cách đó không xa như thể trông thấy Phong Vô Ngấn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao dù ông ta đang ở cách đó rất xa.
A…!
Phía này, tiếng rên rỉ của Sở Linh vang lên.
Cô bị Diệp Thành bá đạo vác về lầu các rồi ném lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ. Cô còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Diệp Thành lao tới ấn xuống.
Ngay sau đó, hai bên rèm giường được buông xuống. Lần này không còn tiếng kêu cót két của giường nữa vì chiếc giường này vừa to lại vừa chắc chắn, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ thi thoảng vang lên của Sở Linh.
Đêm nay là lại là một đêm mất ngủ.