*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên chiến đài, Vương Xuyên của Thanh Vân Tông thần sắc thẫn thờ, ngây dại đứng một chỗ.
Còn phía đối diện, Cơ Tuyết Băng như không vướng bận bất cứ điều gì, cô ta mặt mày thản nhiên, khoan thai gảy đàn.
Không thể phủ nhận tiếng đàn của cô ta hết sức tự nhiên, tiếng đàn du dương như tiên khúc vang lên từ cửu tiêu khiến các đệ tử xung quanh đều hoà mình trong đó. “Giữ vững tâm thế”, trưởng lão của các thế lực lần lượt nhắc nhở đệ tử của mình tránh bị tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng cuốn vào.
Xung quanh chìm vào im lặng, chỉ có tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng là không ngừng réo rắt.
Không biết từ bao giừ, Cơ Tuyết Băng mới thu lại cây đàn, tiếng đàn kia cũng theo đó mà thôi vang vọng.
Phụt!
Đúng như tất cả mọi người dự đoán, Cơ Tuyết Băng vừa dừng tay thì Vương Xuyên đang đờ đẫn ở phía đối diện phun luôn ra cả miệng máu, cả người nửa quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, khí tức bất ổn, vẻ mặt kinh ngạc và máu tươi thấm đẫm y phục.
Là người tham chiến, cảm giác của hắn rõ ràng hơn ai hết, nghe tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng hắn như chìm vào giấc mộng. ! “Lại là một hiệp, có cần phải mạnh đến mức thế này không chứ?”, bên dưới chiến đài, giọng nói trầm trồ vang lên không ngớt. Sự đáng sợ của Huyền Linh Chi Thể thật sự đã vượt qua dự liệu của tất cả, đường đường là đệ tử chân truyền thứ tư mà lại bại nhanh đến mức vậy.
“Phục Nhai, ngươi lại thua rồi”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Phục Nhai với vẻ mặt hứng thú.
Phục Nhai xuýt xoa: “Xem ra ta vẫn phải đánh giá lại thực lực của Huyền Linh Chi Thể này. Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh một cách đáng sợ”.
So với Phục Nhai, Huyền Thần ở bên lại mỉm cười: “Đại Sở Huyền Tông có được hậu bối thế này khiến ta được an ủi phần nào”.
Lại là một trận quyết đấu kết thúc. Khi mọi người còn đang chưa định thần trở lại thì Ngô Trường Thanh đã cao ngạo bước lên chiến đài, đọc cái tên lên giao chiến tiếp theo.
Ngay sau đó, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông có hai đệ tử lần lượt bước lên chiến đài, bọn họ nói vài lời vô vị sau đó thì khí huyết sục sôi đánh nhau nảy lửa.
“Tiếp theo có lẽ không còn việc gì liên quan đến Hằng Nhạc Tông nữa”, phía Hằng Nhạc Tông, Tư Đồ Nam vươn vai nói.
Quả thực, chín đệ tử chân truyền thì tám người bại trận, chỉ duy nhất còn lại Diệp Thành được vào thẳng vòng bán kết nhưng lại xếp vị trí cuối cùng, điều này có nghĩa rằng bốn trận quyết đấu tiếp theo bọn họ có thể yên tâm ngồi quan sát rồi.
“Diệp Thành sư đệ, chỉ còn lại mình đệ thôi”, các đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông nhìn sang Diệp Thành.
“Đệ có thể đánh bại Tề Dương, đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, ta tin đệ cũng có thể đánh bại đệ tử chân truyền thứ chín của Chính Dương Tông”, Tư Đồ Nam liếc mắt nhìn Diệp Thành.
“Đừng nói đơn giản thế”, Dạ Vô Tuyết trầm ngâm: “Tên đệ tử phía Chính Dương Tông sẽ đối đầu với Diệp Thành có thuật ẩn thân không hề đơn giản, lẽ nào đệ quên đệ tử của Thanh Vân Tông bại thế nào rồi sao?”
“Đúng vậy, thuật ẩn thân của tên đó thật sự không hề đơn giản”, Đoàn Ngự xếp thứ năm cũng lẩm bẩm: “Bí thuật đó đến cả đệ nếu không thận trọng cũng rất dễ bị mắc bẫy”.
“Mọi người không tin tưởng đệ vậy sao?”, Diệp Thành vừa quan sát trận đại chiến trên chiến đài vừa đáp lại vô thức.
“Ngươi chú ý cho ta”, Sở Linh ở bên đẩy Diệp Thành, trợn mắt rồi nói với hắn: “Ngươi có biết Hằng Nhạc Tông chúng ta chỉ còn lại mình ngươi, vả lại đối thủ của ngươi còn là đệ tử chân truyền xếp thứ chín của Chính Dương Tông, ngươi rất có khả năng sẽ được thăng hạng đấy”.
“Không sai”, Sở Huyên lên tiếng: “Thực lực của con hơn hắn ta, đừng chủ quan, thuật ẩn thân của hắn không đơn giản đâu”.
“Con hiểu rồi”, Diệp Thành xua tay nhìn lên chiến đài, hiện giờ hắn rất bận, muốn học lén chút bí pháp huyền thuật. Trước đó một giây, đệ tử của Chính Dương Tông vừa thi triển một huyền thuật rất hay và được hắn ghi lại trên Tiên Luân Nhãn.
Rầm! Bịch!
Trên chiến đài, tên đệ tử của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông thực lực gần như ngang nhau, chiến đấu hết sức nảy lửa kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
Thế nhưng điều khiến sắc mặt Công Tôn Trí phía Thanh Vân Tông khó coi chính là đệ tử của ông ta trụ được chưa tới ba trăm hiệp đã bại trận.
Haiz!
Trận chiến kết thúc, tứ phía vang lên tiếng xuýt xoa.
Hôm qua, mọi người đều đồng cảm với Hằng Nhạc Tông còn bên Công Tôn Trí lại tỏ thái độ giễu cợt. Nhưng hôm nay, Thanh Vân Tông lại đi vào vết xe đổ của Hằng Nhạc Tông, bốn đệ tử vào trận bán kết thì đã có hai đệ tử bại trận và cũng bị phía Chính Dương Tông đánh cho tới mức không ngẩng đầu lên được.
Có quá nhiều tiếng thở dài. Trong trận so tài của tam tông lần này, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông quả thực bị Chính Dương Tông chèn ép đến mức không có sức phản kháng, vả lại đã có rất nhiều thế lực nghiêng về phía Chính Dương Tông cũng vì Cơ Tuyết Băng cho bọn họ thấy được tương lai không xa, Chính Dương Tông có thể thống nhất tam tông.
Vả lại cái tên mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên này lại được đặc cách và trở thành đệ tử duy nhất của Hằng Nhạc Tông vào bán kết.
“Sau trận chiến này, chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sẽ bị loại sạch sẽ”, Thượng Quan Bác xuýt xoa.
“Nói không chừng Diệp Thành có thể thắng đấy ạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười. Cô từng cùng Diệp Thành trải qua khó khăn thử thách, từng chứng kiến thực lực của Diệp Thành, hắn không hề đơn giản như người khác đánh giá.
“May