Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 358: Khốn khiếp!




Thế nhưng đúng lúc cả hai tên đang định thực hiện hành vi bạo hành thì âm thanh khác thường vang lên. Trong đêm đen, Diệp Thành vặn cổ từ từ đi tới: “Hai vị sư huynh đúng là cao hứng”.
“Ai?”, cả hai tên quay người lại, đập vào mắt chúng chính là Diệp Thành đang khoanh tay trước ngực nhìn bọn chúng bằng ánh mắt đầy hứng thú.
“Diệp Thành”, thấy người tới là Diệp Thành, cả hai tên chợt tối sầm mặt lại, thậm chí còn có phần tôi độc: “Ta khuyên ngươi tốt nhất bớt lo chuyện bao đồng đi, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời hai tên này rồi bật cười lạnh lùng: “Cái gan của các ngươi đúng là không vừa mà. Thân là đệ tử của Giới Luật Đường, lẽ nào không biết tội danh gian dâm sao?”
“Thế thì đã sao?”, cả hai tên nam đệ tử của Giới Luật Đường không những không tỏ ra biết điều mà ngược lại còn khống hách hơn.
“To gan”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn nhẩm niệm triệu gọi Tử Huyên. Tử Huyên lập tức lao ra, sức mạnh của khủng khiếp của nó khiến cả hai tên tu sĩ mới ở cảnh giới Ngưng Khí không thể nào địch lại nổi, mới chỉ vài chiêu đã khiến cả hai tên bị quật ngã.
“Diệp Thành, ngươi dám đụng vào bọn ta?”, mặc dù bị đánh bại nhưng cả hai tên vẫn như con chó điên điên cuồng gào thét: “Doãn sư huynh chính là Thánh tử của Hằng Nhạc, sau này là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, ngươi dám đụng tới bọn ta thì ngươi nhất định sống không bằng chết”.
“Vậy thì bảo hắn tới tìm ta là được rồi”, Diệp Thành nói rồi nhấc chân đạp nát vùng đan điền của hai tên kia.
A, a…!
Ngay sau đó, tiếng gào thét thảm thiết vang lên, cả hai tên đệ tử của Giới Luật Đường đau đớn ngã vật ra đất, đầu tóc rối bời, khuôn mặt như ác ma nhìn Diệp Thành: “Diệp Thành, Doãn sư huynh sẽ không tha cho ngươi”.
Khốn khiếp!
Diệp Thành hắng giọng tung một chưởng khiến cả hai tên kia phải ngất đi.
Sau khi giải quyết hai tên này, Diệp Thành mới nhìn sang nữ đệ tử đang run rẩy ở mép tường, khuôn mặt cô tái nhợt, mặt mày sợ hãi, y phục lộn xộn và còn lộ ra lớp da thịt.
Thấy vậy, Diệp Thành lấy ra một bộ phong y phủ lên người nữ đệ tử.
“Đa tạ Diệp sư huynh, đa tạ Diệp sư huynh”, cảm nhận được hơi ấm từ phong y, nữ đệ tử kia mặt mày nhoà nước mắt, đó chính là giọt nước mắt tủi nhục, còn khuôn mặt góc cạnh của Diệp Thành trong đêm đen lại hiện ra hết sức ôn hoà, cứ thế khắc vào tâm trí cô.
“Muội vừa tới Hằng Nhạc sao?” nghe nữ đệ tử gọi mình bằng sư huynh, Diệp Thành hỏi dò.
Đợi tới khi bóng Diệp Thành biến mất, cô mới từ từ lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình rồi cố gắng gượng dậy đi về phía Linh Đan Các.
Không biết mất bao lâu, Giới Luật Đường mới lại vang lên giọng nói phẫn nộ của Triệu Chí Kính: “Diệp Thành, ngươi đúng là đáng chết”.Quay về nội môn, Diệp Thành đi một mạch tới Ngọc Nữ Phong và về khu rừng trúc nhỏ.
Đập vào mắt hắn là một bóng hình được che lấp bởi rừng trúc ở nơi xa xăm, lúc này người ấy đang ngồi trên băng ghế đá nhâm nhi trà, nếu quan sát kĩ thì đây chẳng phải là Sở Huyên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.