Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 400: Trần Dạ, huynh cũng phát hiện ra rồi sao?




Diệp Thành và Lạc Hi vẫn chưa phản ứng lại thì lư luyện đan của Thánh nữ Tinh Nguyệt bên phải cũng nổ tung, phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, lập tức ngưng tụ tấm khiên chắn trước mặt mình để chặn sự chấn động từ chiếc lư.
Lư luyện đan lần lượt nổ tung khiến sắc mặt ba người đều khó coi, họ cau chặt mày, trong mắt loé lên ánh sáng u ám bất định.
“Thế này là thế nào?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn ba người bọn họ, cuối cùng không quên liếc về phía sau.
Vừa nhìn thì thấy nha đầu Lạc Hi đã nhảy ra ngoài trước.
Mẹ nó!
Diệp Thành chửi thề một tiếng, nhẩm niệm sử dụng áo giáp lá chắn Huyền Quan.
Bùm!
Giây tiếp theo, lư luyện đan của Lạc Hi cũng nổ tung, may mà Diệp Thành lanh lẹ nên mới không bị ảnh hưởng gì.
“Muội không thể nói trước cho ta một tiếng à?”, Diệp Thành tối sầm mặt nhìn Lạc Hi cách đó không xa: “May mà ta nhìn về phía sau, nếu không bị lư nổ bất chợt như thế này ta sẽ bị bắn lên trời luôn mất”.
“Bất ngờ, bất ngờ mà”, Lạc Hi cười khan, lè lưỡi.
“Lần sau nhớ nói với ta một tiếng, nếu không ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã cau mày, bởi hắn cảm thấy lư luyện đan có gì đó không ổn, một luồng sức mạnh cuồng bạo đang nhanh chóng bùng lên.
“Chết tiệt, nằm xuống”, Diệp Thành hét lên một tiếng rồi nằm bò xuống đất.
Bùm!
Khắc tiếp theo, lư luyện đan của hắn cũng nổ tung. Có lẽ đã có đề phòng trước nên Thánh tử Huyết Linh, Thánh tử Âm Dương và Thánh nữ Tinh Nguyệt đã sử dụng lá chắn linh lực ngăn lại sức ảnh hưởng từ lư luyện đan của Diệp Thành.
Bùm! Bùm! Bùm!
Sau Diệp Thành, trong trường đấu luyện đan liên tiếp vang lên âm thanh nổ lư, rất nhiều người bị nổ văng lên trời.
Nhìn một trăm luyện đan sư trước một tram thạch đài ở hội trường luyện đan, ít nhất đã có tám mươi người bị nổ lư, những luyện đan sư không bị nổ lư cũng không tránh khỏi vận xui.
Tuy nhiên trên sân vẫn có người không bị nổ lư, đó là Huyền Nữ và Huyết Đồng, hai người vẫn bình tĩnh, ung dung, thong thả luyện đan.
“Có chuyện gì vậy?”, những người đang xem đều thảng thốt nhìn xuống dưới.
“Một hai người thì còn được, đằng này một trăm người có chín mươi tám người nổ lư, chuyện này thật sự kỳ lạ”.
“Vẫn là Huyền Nữ và Huyết Đồng lợi hại, bọn họ không bị nổ lư”.
“Chuyện gì thế này?”, trên chỗ ngồi, lão già Gia Cát Vũ ngơ ngác nhìn Từ Phúc, mặc dù thực lực lão ta hơn Từ Phúc nhưng trong phương diện luyện đan thì đạo hạnh Từ Phúc lại cao hơn lão nhiều.
Từ Phúc nhìn xuống dưới, sau đó lại nhìn Đan Thần: “Là đan phương có vấn đề”.
“Đan phương có vấn đề?”
Lúc này bọn họ đều cau mày cầm đan phương, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn bất định.
“Trần Dạ, huynh cũng phát hiện ra rồi sao?”, Lạc Hi ở phía sau khẽ giọng hỏi.
“Là đan phương có vấn đề”, Diệp Thành đáp lời, hắn day trán: “Nếu ta đoán không nhầm thì lần này đan phương chúng ta rút được có lẽ có vấn đề, Đan Thành của các muội chơi cũng được đấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.