“Diệp Thành, chiêu này vô dụng với ta thôi”, Doãn Chí Bình bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn cười hết sức quỷ dị.
“Vậy sao?”, Diệp Thành thản nhiên đáp lời.
Vút! Vút!
Diệp Thành vừa dứt lời, trong cơ thể hắn có một hình người rực lửa xuất hiện ra bên ngoài, nếu nhìn kĩ thì đây chính là tiên hoả đạo thân, ngoài nó ra còn có thiên lôi đạo thân đồng thời xông ra ngoài.
Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân cầm một thanh sát kiếm trong tay.
Phong Thần Quyết!
Phong Thần Quyết!
Hai âm thanh lần lượt vang lên, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển một nhát kiếm tuyệt sát.
Cảnh này khiến Doãn Chí Bình không kịp phản ứng lại, hắn căn bản không thể ngờ trong cơ thể Diệp Thành lại có hai hình người chui ra, hắn đứng cách Diệp Thành chưa tới nửa trượng còn tiên hoả, thiên lôi phân thân lại thi triển phong thần quyết tuyệt sát, không kể tới hắn, đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể né nổi đòn này.
Phụt! Phụt!
Sau tiếng phun ra máu, phần ngực Doãn Chí Bình lần lượt bị tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân đâm xuyên.
“Đó…đó là gì chứ?”, những người quan sát ở tứ phương kinh ngạc.
“Là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh sao?”, có người hỏi thăm dò.
Phụt! Phụt! Phụt!
Thông Huyền Chân Nhân còn đang phẫn nộ thì trận đại chiến trong không trung vẫn chưa có hồi kết.
Doãn Chí Bình liên tiếp bị Phong Thần Quyết của Diệp Thành đả thương, hắn chật vật né qua từng đòn tuyệt sát của bản tôn Diệp Thành.
Mặc dù Doãn Chí Bình né qua được chiêu tuyệt sát nhưng lại không tránh được đòn tấn công hung hãn của Diệp Thành, toàn thân hắn liên tiếp hiện lên từng vết thương đẫm máu, về cơ bản hắn đều ở thế lép vế và bị Diệp Thành chèn ép.