Lúc này, không chỉ phía Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn mà ngay cả mấy người phía lão già Gia Cát Vũ cũng đều nhìn Diệp Thành.
Đan Thành không phải thế lực bình thường, nơi đó tề tựu hơn một nửa số luyện đan sư của Đại Sở, có lẽ nếu sử dụng hiệu triệu thì dù là Thị Huyết Điện cũng không dám tuỳ tiện động tới.
Quan trọng nhất là, vì Diệp Thành mà Đan Thần – chủ nhân của Đan Thành đích thân tới đây, nếu đổi lại là người khác chắc đều không nói được lời từ chối! .
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
“Đa tạ tiền bối coi trọng, nhưng tạm thời vãn bối vẫn chưa muốn rời khỏi Hằng Nhạc”, sau cùng, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi cắn răng trả lời, đây đã là lần thứ ba hắn từ chối Đan Thần rồi.
Nghe vậy, Đan Thần bất giác nhíu mày, ông ta vẫn đánh giá thấp sự kiên định của Diệp Thành, ông đã đích thân tới mà vẫn không mời được hắn, điều khiến ông tò mò là rốt cuộc điều gì ở Hằng Nhạc thu hút hắn đến thế!
Nhất thời, tiểu viên chìm vào im lặng, thậm chí còn hơi ngột ngạt.
Trên toà lầu các ở nơi cách đó không xa, Sở Huyên và Tiêu Phong cũng đang quan sát.
Thành thật mà nói, họ chưa bao giờ nghĩ rằng vì Diệp Thành mà ngay cả cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên như Gia Cát Vũ, Đan Thần và Đan Nhất cũng tới, điều này thực sự khiến họ ngạc nhiên.
“Ta nói này sư muội, đồ nhi của muội có đối phó được không?”, Tiêu Phong không chắc chắn lắm nên hỏi Sở Huyên.
“Nếu hắn không muốn thì dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không đưa hắn đi được”, Sở Huyên cười khẽ, cô vẫn khá hiểu đồ nhi của mình, sự bướng bỉnh và cố chấp của hắn vượt xa cô tưởng.
Haiz!
Vì thế họ đi vào rồi đều cười khan, thật sự không dám nói tới chuyện giành người, hai nhân vật lớn của Đan Thành đã tới rồi, họ nói cũng chỉ vô ích.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, lát sau vẫn có người đến theo từng nhóm, cơ bản đều là trưởng lão của gia tộc, có vài người mà chính Tiêu Phong cũng không nhìn ra họ thuộc thế lực nào.
“Chậc, chậc, chậc!”, Tiêu Phong bất giác tặc lưỡi: “Sư muội, ta cảm thấy nên gọi sư tôn tới đây để ông ấy nhìn xem đệ tử mà ông ấy không công nhận, được mọi người từ tứ phương của Đại Sở yêu thích nhường nào”.
“Huynh cho rằng sư tôn không biết tiềm lực của Diệp Thành lớn nhường nào sao?”, Sở Huyên lãnh đạm lên tiếng: “Nhưng ngay từ đầu ông ấy đã tự cao tự đại, không cho phép chúng muội làm trái lại lời ông ấy, cho dù biết rõ là sai cũng không chịu thay đổi, bởi vì ông ấy tự cho rằng mình đúng”.