*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Việc gì phải thế chứ?”, Tiêu Phong day đầu mày: “Thân là lão tổ của một môn phái, làm vậy chẳng phải ép môn phái phải lục đục nội bộ sao?”
“Có lẽ ông ấy cảm thấy uy nghiêm chí cao vô thượng của mình vẫn ở trên lợi ích của tông môn”, Sở Huyên hít sâu một hơi: “Quyết định của chưởng môn sư huynh là đúng, Diệp Thành không thể tiếp tục ở lại Hằng Nhạc nữa, vì với tính của Diệp Thành, sớm muộn gì hắn cũng động đến uy nghiêm của sư tôn, như vậy sẽ gây bất lợi cho hắn”.
“Cuối cùng ta cũng nhìn rõ điểm này”, Tiêu Phong lắc đầu bất lực: “Diệp Thành và chưởng môn sư huynh rõ ràng là đang trên cùng một chiến tuyến, mấy người phía sư tôn chèn ép Diệp Thành chính là chèn ép chưởng môn sư huynh. Diệp Thành không ở Hằng Nhạc lại tốt, nếu hắn vẫn ở lại đó, chẳng những không giúp được gì cho chưởng môn sư huynh mà ngược lại còn khiến tình hình càng thêm tồi tệ, khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, sư tôn sẽ không ngại sàng lọc lại các phái hệ trong Hằng Nhạc đâu”.
“Vấn đề chung của môn phái có rất nhiều yếu tố, ví dụ như chính trị, chiến thuật và uy nghiêm đều có thể gây ra mâu thuẫn nội bộ”, Sở Huyên cũng lắc đầu bất lực: “Nếu không vì vậy thì Đại Sở Huyền Tông năm đó cũng không chia tách”.
“Dù sao đây vẫn là thế giới mà kẻ mạnh đặt ra quy tắc”, Tiêu Phong hít sâu một hơi.
“Đúng vậy!”, Sở Huyên khẽ cười, nhìn Diệp Thành đang ở trong tiểu viên phía xa: “Hắn vẫn chưa đủ mạnh, nếu hắn là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám chèn ép hắn nữa”.
Bầu không khí trong tiểu viên vẫn hơi ngột ngạt, chính vì Diệp Thành đã từ chối Đan Thần – chủ nhân của Đan Thành.
Dù là lão già Gia Cát Vũ, Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn hay những trưởng lão của các gia tộc khác đều rất ăn ý giữ im lặng, vì lời từ chối của Diệp Thành mà mọi chuyện trở nên phức tạp hơn trong tưởng tượng.
Ở đây, có lẽ người rối rắm nhất vẫn là Diệp Thành.
Trong lòng hắn đã rối lắm rồi, thầm nói việc làm này của Dương Đỉnh Thiên khiến hắn hơi khó xử, những gia tộc khác thì thôi, nhưng Đan Thành thì không như vậy! Ông ta là Đan Thần, lực hiệu triệu lớn nhường nào chứ, thậm chí hắn có cảm giác rất có khả năng Đan Thành sẽ phong sát hắn.
Haiz!
Sau cuối, Đan Thần thở dài phá tan sự im lặng trong tiểu viên.
Ông ta không nói gì, chỉ chầm chậm xoay người bước ra ngoài với vẻ mặt tiếc nuối, những người còn lại cũng rất ăn ý nhường đường cho ông.
“Diệp Thành sư huynh, tại sao huynh không đi với chúng ta?”, Lạc Hi vẫn lay cánh tay Diệp Thành, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng lần cuối.
Các trưởng lão lần lượt ra khỏi khu vườn theo nhóm năm, nhóm ba, trước khi đi còn không quên để lại tín vật mang từ gia tộc tới như lệnh bài hay thư tín gì đó, không giành được Diệp Thành thì ít nhất cũng làm bạn bè chứ đúng không?