“Con không tin”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cho dù con có tin hay không thì đây vẫn là sự thật”, cảm nhận được giọng nói lạnh lùng của Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn sang hắn với vẻ mặt áy náy: “Con à, về nhà với phụ thân đi”.
“Con không về cùng với người đâu”, Diệp Thành phản ứng hết sức kích động, hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, còn giơ tay đẩy tay Hạo Thiên Huyền Chấn ra, vẻ mặt lạnh tanh: “Con họ Diệp, tên Diệp Thành, là đồ đệ của Sở Huyên sư phụ, là đệ tử của Hằng Nhạc, không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia cả”.
“Dạ nhi”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội tiến lên trước.
“Người đứng đó, đừng qua đây”, Diệp Thành lạnh giọng, trong đôi mắt thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng.
Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức dừng lại, ông ta không muốn khiến Diệp Thành quá kích động, chỉ nói với giọng tự trách: “Là vi phụ sai rồi, là ta có lỗi với con, có lỗi với thân nương của con, cho cho ta một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm con nhé”.
“Con nói rồi, con không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia hết”, giọng Diệp Thành càng lúc càng dứt khoát và lạnh lùng hơn, sự lạnh lùng tới cực điểm biến thành dịch thể ánh lên trong mắt hắn.
Đó là nước mắt, là giọt nước mắt ấm ức và uất hận, tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ, trong đôi mắt nhoà lệ kia hiện lên từng cảnh tượng trong kí ức vụn vỡ: “Đó là vào một ngày trời rét mướt, hắn như con chó hoang đi cướp đồ ăn, toàn thân đầy vết thương thế nhưng hắn lại ôm đống đồ mà cười một cách ngây dại. Đó là vào một đêm tăm tối, một đứa trẻ quần áo tả tơi co rúm lại, người run lên ấm ức xoa đi giọt nước mắt.
Trong kí ức của hắn không hề có hình ảnh cha mẹ của mình, chỉ có những kí ức với trăm nghìn tổn thương mà thôi.
Cuối cùng, dịch thể trong đôi mắt Diệp Thành bị hắn gạt đi, tiểu viên chợt im ắng đến lạ thường.
“Đúng là trùng hợp”, Tiêu Phong day trán: “Bịa đại một cái tên mà lại trùng hợp như vậy, sao như trò đùa vậy chứ?”
“Tính sai rồi, đúng là sai lầm nghiêm trọng”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu: “Sự thực chứng minh Diệp Thành chính là người của Hạo Thiên thế gia, nếu vậy thì bọn họ sẽ dùng mọi cách đưa Diệp Thành quay về”.
Sở Huyên đã tính sai rồi, vốn dĩ cô cũng định trêu đùa tí thôi nhưng cuối cùng lại thành sự thật, điều này khiến cô vẫn chưa phản ứng lại được.
“Dạ Nhi…”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn muốn tiến bước lại gần Diệp Thành, ông ta muốn nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Thành hơn.