Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 615:




“Không sao”, Hạo Thiên Huyền Chấn gượng cười, cố gắng điều tiết khí tức nhưng sắc mặt đã nhợt đi rất nhiều.  
“Đạo thương”, Diệp Thành ở phía này âm thầm mở Tiên Luân Nhãn như nhìn thấu mọi chuyện, hắn nhìn vào linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn, nơi thẳm sâu trong tâm hồn bị nứt lìa và vệt nứt lúc nứt ra, lúc co lại không hề ổn định.  
“Tu vi của ông ấy ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng không làm gì được sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn lại lần nữa thấy được sự đáng sợ của đạo thương, “bị thương nặng như vậy thì tu vi của ông ấy nhất định đã xuống cảnh giới Không Minh rồi”.  
“Gia chủ, phía Trường Thiên Chân Nhân tới rồi”, khi mọi người đang tỏ ra lo lắng thì một đệ tử bên ngoài tiến vào.  
“Mau mời vào”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói, có vẻ như ông ta có phần kích động nên khoé miệng lại trào máu.  
Ngay sau đó, một lão già mặc đạo bào màu tím bước vào, tay cầm cây gậy, dáng người khom khom, đôi mắt hơi đỏ, lúc nào cũng mang theo cái nhìn u ám, cho người ta cảm giác không an toàn.  
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành nheo mắt.  
“Trường Thiên đạo hữu, hi vọng ông vẫn khoẻ”, trong đại điện vang lên giọng nói của mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn.  
“Trường Thiên Chân Nhân mỉm cười, sau đó ngồi vào một cái bàn như đã biết trước cái bàn này dành cho mình vậy.  
Ông ta không tới một mình mà còn dẫn theo một thanh niên mặc y phục trắng đang khẽ phẩy quạt xếp, người này cao ráo, mặt mày tuấn tú nhưng đôi mắt phượng và đôi môi mỏng dính trông có vẻ hà khắc, điều khiến Diệp Thành cảm thấy không được thoải mái nhất chính là khoé miệng người này luôn mang nụ cười giễu cợt.  
Sau khi ngồi xuống, hắn ta liếc nhìn ba người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt vả lại trong ánh mắt không hề che giấu sự hám sắc dâm tà.  
Thấy vậy, sắc mặt mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt chợt lạnh hẳn lại, trong ánh mắt rõ vẻ khó chịu.  
“Hắn ta là ai?”, Diệp Thành nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt hỏi.  
“Lý Tu Minh”.  
“Lý Tu Minh?”, nghe cái tên này, Diệp Thành chợt xoa cằm, hắn trầm ngâm một lát rồi mới nhìn sang Hạo Thiên Thi Nguyệt; “Xếp thứ sáu mươi chín trên bảng xếp hạng Phong Vân sao?”  
“Chính là hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, có vẻ cô rất ghét tên này, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt dâm tà của hắn, sắc mặt cô lạnh hơn bao giờ hết.  
“Nếu không phải Hạo Thiên thế gia ta cần cầu cứu tới hắn thì ta cũng không bao giờ muốn ăn một bữa cùng hắn”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại lần nữa hít vào một hơi thật sâu.  
“Cho dù hắn xếp hạng sáu mươi chín trên bảng xếp hạng thì cũng chỉ là một hậu bối, Hạo Thiên thế gia còn có việc cầu cứu tới hắn sao?”, Diệp Thành nhấp chén rượu rồi lại hỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.