Nghe thấy âm thanh này, Diệp Thành bất giác nhìn vào.
Hắn nhìn thấy ba người rúc đầu trước cửa sổ, nhìn kỹ lại thì chính là ba tên phía Trần Vinh Vân, điều kỳ lạ là ba người họ đều đang trong trạng thái ẩn thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì cũng khó phát hiện ra.
“Nhìn cái gì vậy?”, Diệp Thành tò mò, bước vào khu vườn, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Có lẽ ba tên phía Trần Vinh Vân nhìn quá tập trung nên không phát hiện Diệp Thành đang đi tới, bọn hắn vẫn đang mở to mắt nhìn trộm căn phòng kia.
Thấy vậy Diệp Thành càng tò mò hơn, hắn bước tới, ngó đầu vào xem cùng.
“Hỏng rồi! Bị phát hiện rồi!”
Diệp Thành vừa ngó đầu, còn chưa kịp nhìn vào trong thì Trần Vinh Vân đã hét lên.
Sau đó ba tên kia không ai nói lời nào đã quay đầu bỏ chạy, nghề của họ đâu chỉ là chịu đòn! Tốc độ chạy trốn cũng nhanh lắm, hơn nữa còn không phát hiện ra Diệp Thành đang đứng bên cạnh cửa sổ.
“Chuyện gì không biết”, Diệp Thành không nhìn họ nữa, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Tuy nhiên, hắn vừa ngó đầu vào thì thấy một bàn tay đưa tới.
Chát! Ruỳnh!
Cửa sổ rơi xuống bay ra ngoài, mà Diệp Thành vừa ngó tới còn chưa thấy gì đã bị bàn tay ấy tát vào mặt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn không phản ứng kịp, ngã nhào lên hòn non bộ.
Chu choa!
Diệp Thành chật vật bò dậy, che mặt, nhe răng trợn mắt.
Keng!
Hắn vừa đứng thẳng người thì một thanh sát kiếm đã lao vụt tới.
Cảm nhận được sát ý, bản năng sinh tồn mách bảo Diệp Thành lùi lại sau, thế nhưng hắn vừa lùi lại một bước thì sát kiếm đáng sợ ấy đã dừng lại cách người hắn hai trượng.
“Tần Vũ?”, ngay sau đó một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Nghe thấy giọng này, Diệp Thành mới phát hiện người cầm thanh sát kiếm chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt, lúc này cô đang tức giận nhìn hắn chằm chằm, hai má đỏ bừng, trong mắt còn có tia lửa.
Điều quan trọng nhất không phải điều này, mà là trạng thái của cô bây giờ, mái tóc ướt đẫm, trên cánh tay ngọc ngà còn đọng lại những giọt nước, thậm chí bộ nghê thường đang khoác trên người cũng vì ướt sũng mà dính sát vào da thịt, phác hoạ thân hình với đường nét gợi cảm.