“Cố gắng là được”, Hoa Tư thở dài, nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn ở bên: “Huyền Chấn à, xem ra lần này bọn họ không muốn chúng ta có cơ hội sống rồi”.
Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì nhưng lại cau mày.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Bách Lí Đoan Mộc ở phía đối diện đã nhàn nhã cầm chén trà lên, vừa nhấp một ngụm vừa đảo mắt nhìn đối phương với vẻ mỉa mai, khi thấy mấy người phía Vi Văn Trác, bọn họ cười nói: “Tìm một luyện đan sư tới để đánh trận quyết định, thật nực cười”.
“Đoan Mộc tiểu hữu, không áp lực chứ?”, ở bên, Viên Sinh Thái cười nói.
“Hạo Thiên thế gia thì cứ thế bỏ qua đi”, Bách Lí Đoan Mộc trả lời hết sức tuỳ ý: “Nhưng ta không dám đảm bảo, nghe nói Lý Tu Minh xếp thứ sáu mươi chín cũng tới giúp bọn họ, ta tự nhận không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Không sao, không sao”, Viên Sinh Thái cười nói: “Dù sao thì Hạo Thiên thế gia cũng đã bại rồi, hai nhà chúng ta có thể phân chia địa bàn với nhau”.