Ngay sau đó, khuôn mặt Hạo Thiên Huyền Chấn lộ ra vẻ đau đớn, bởi vì thiên lôi của Diệp Thành đã bao quanh linh hồn của ông.
“Tiểu hữu, ngươi…”
“Ngươi làm gì phụ thân ta?”
Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng bước tới.
“Đạo thương trong cơ thể người, dược hay thạch đều vô dụng, cần dựa vào thiên kiếp để gột rửa mới lành được”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói: “Thiên lôi của ta có từ thiên kiếp, vậy nên có thể chữa lành đạo thương”.
“Thiên kiếp có thể chữa được đạo thương?”, ba người đều giật mình thảng thốt.
“Tiền bối cố nhịn đau một chút”, Diệp Thành không giải thích nhiều, thiên lôi đã tiến về phía vết sẹo trên linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn, sau đó từ từ luyện hoá, phục hồi vết nứt.
Ưm…
Chẳng mấy chốc, trên mặt Hạo Thiên Huyền Chấn lại lộ vẻ đau đớn, cảm giác đau đớn đến từ sâu trong linh hồn khiến ông rùng mình, đổ mồ hôi lạnh.
Mà Hoa Tư và Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh vừa lo lắng vừa hy vọng, họ thật sự hy vọng như Diệp Thành nói, thiên lôi của hắn có thể chữa lành đạo thương, như vậy Hạo Thiên Huyền Chấn sẽ không phải chịu đau đớn do đạo thương gây ra nữa.
Roẹt! Roẹt!
Trong khu vườn nhỏ im ắng chỉ có tiếng sấm chớp vang lên liên hồi.
Sắc mặt Hạo Thiên Huyền Chấn đã tái nhợt như tờ giấy, dù ông có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng người vẫn không kìm được run lên.
Mà Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, đạo thương của Hạo Thiên Huyền Chấn nặng hơn Liễu Dật rất nhiều, hơn nữa linh hồn của ông cực kỳ bất ổn, hắn không dám lơ là, chỉ có thể cẩn thận tiến hành, trán hắn cũng đầy mồ hôi.
Thấy thế, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi lấy khăn tay ra lau cho hắn.
Thời gian trôi qua, màn đêm dần lui, bình minh ló dạng.
Đến lúc này Diệp Thành mới thu lại thiên lôi, thở ra một hơi khí đục, rót linh dịch vào miệng tu ừng ực.
“Thật sự lành rồi”, giọng nói vui mừng của Hoa Tư vang lên, có vẻ bà đã thông qua bí pháp nhìn vào linh hồn của Hạo Thiên Huyền Chấn và không thấy đạo thương đâu nữa, mà khí tức uể oải của Hạo Thiên Huyền Chấn cũng khôi phục lại, vẻ bệnh tật ốm yếu trên mặt cũng biến mất không còn dấu vết.
Một lúc lâu sau, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn trong trạng thái ngồi xếp bằng đón nhận linh khí, khí thế của ông dần khôi phục, mà sau khi đạo thương được chữa lành, linh hồn được tôi luyện, khí tức của ông cũng mạnh hơn lúc trước một chút.
Sau ba canh giờ, Hạo Thiên Huyền Chấn tỉnh lại, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.