Vào thông đạo không gian hắn mới rút ra tượng gỗ mà Hạo Thiên Huyền Chấn tặng mình, mỗi một đao khắc, mỗi một đường nét đều khắc hoạ hết sức rõ ràng, đây chính là hình ảnh về hắn, thật như ngoài đời.
Diệp Thành!
Khi Diệp Thành nhìn thấy hai chữ khắc bên dưới tượng gỗ, hắn hết sức bất ngờ, không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại khắc hai từ này, chứ không phải bốn chữ Hạo Thiên Trần Dạ.
Có điều hắn không quá bận tâm. Tên mà, chỉ là một cách gọi mà thôi.
Diệp Thành cất lại tượng gỗ, hắn hít vào một hơi thật sâu, yên lặng chờ đợi ở cửa ra của thông đạo không gian.
Sau ba canh giờ, hắn mới bước ra khỏi thông đạo, hiện thân ở một vùng đất cây cối xanh bạt ngàn, không thấy điểm dừng.
“Đây là đâu chứ?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn liếc nhìn vùng đất vô tận quanh mình.
Hắn bất lực, chỉ có thể tế gọi ra ngự kiếm bay về một hướng.
Cuối cùng, sau ba ngày, Diệp Thành bay ra khỏi vùng đất này, lúc này bóng người bắt đầu nhiều lên, người phàm không ít, và nhiều hơn cả là tu sĩ, trong lúc phi hành, từng cổ thành với đại khí dồi dào cũng hiện trong tầm mắt hắn.
“Cuối cùng ta cũng tìm được nơi tu sĩ tụ họp rồi”, Diệp Thành đi được vài bước thì tới chân cổ thành khổng lồ kia, phía trước cổ thành có một bia đá cao sừng sững tới ba trượng, bên trên khắc bốn chữ viết hoa: Thương Lang Cổ Thành.
“Thương Lang Cổ Thành?”, Diệp Thành gãi đầu, hắn đảo mắt nhìn nhưng không phát hiện ra chút ấn tượng liên quan đến cổ thành này.
Nghĩ rồi, Diệp Thành sải bước ra khỏi cổ thành. Thương Lang Cổ Thành hết sức phồn hoa, ập vào mắt hắn là ánh sáng chiếu rọi tứ phương, đình đài lầu các nhiều vô số, bóng người đi đi lại lại náo nhiệt, những tiếng chào bán hàng vang lên không ngớt, điều đáng nói hơn cả là linh khí trong thành vô cùng dồi dào.
“Nghe nói gì chưa? Tên Tần Vũ xếp thứ hạng chín mươi chín mà một mình đánh bại mười tám đệ tử trong bảng Phong Vân đấy. Sao hắn có thể giỏi như vậy chứ?”
“Vậy thì ngươi không biết rồi, hắn che giấu thực lực”.
Đi trên con đường huyên náo, Diệp Thành nghe thấy những tiếng bàn tán xôn xao.
“Việc cấp bách đang chờ, phải tìm hiểu xem mình ở đâu cái đã”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn đảo mắt nhìn xung quanh sau đó sải bước, đi vào một cửa tiệm ở bên đường.
Điều khiến Diệp Thành bất ngờ đó là khi nhìn từ ngoài vào, mặt tiền của cửa tiệm rất nhỏ nhưng khi đi vào hắn mới phát hiện ra bên trong là cả thế giới, diện tích cả nghìn trượng, vả lại bên trong này còn bán đủ thứ đồ, linh quả, binh khí, linh ngọc, linh dược, cần gì có nấy.
“Không biết tiểu hữu cần mua gì?”, khi Diệp Thành đang mải nhìn ngó thì một người trung niên mặc đồ tím bước lên phía tước, người này thân hình cao ráo, dáng vẻ khoan thai, giống như một đại thúc với tính cách ôn hoà.