Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 664:




Đạo chỉ mang kia đánh vào thanh kiếm, mặc dù nó có uy lực khủng khiếp nhưng lại không thể đánh tan thanh Thiên Khuyết, cho dù là vậy thì Diệp Thành cũng bị thương, hắn phun ra cả miệng máu.  
“Mạnh quá”, Diệp Thành lảo đảo, hắn cố gắng đứng vững, không nghĩ gì nhiều, cứ thế cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, hiện giờ Thương Minh Thượng Nhân không hề kém cạnh so với Đan Hồn ngày hôm đó, kể cả là hắn sau khi tiến giới thì cũng khó có thể địch lại, chỉ trách tu vi của bọn họ ngang nhau mà thôi.  
“Ta xem ngươi có thể chạy tới bao giờ?”, Thương Minh Thượng Nhân lạnh giọng, di chuyển như một đạo thần hồng với tốc độ nhanh như điện, khí thế cuồn cuộn ngút trời.  
“Lần này cho dù thế nào cũng không được để hắn tẩu thoát”, phía sau, Thương Minh Thượng Nhân và mấy người nhà họ Viên cùng những kẻ mạnh được bọn họ mời đến cũng xông tới, hư không như nổ tung.  
Cảnh này khiến cho những người trên đỉnh núi Tử Sơn đều tặc lưỡi, vì để bắt một tên ở cảnh giới Chân Dương mà trận thế phải lớn tới mức này. Hơn ba mươi người ở cảnh giới Không Minh, trong đó còn có cả một trưởng lão của Thị Huyết Điện.  
Rầm! Đùng! Đoàng.  
Trời đất vang lên tiếng nổ dữ dội, Diệp Thành thảm hại vài lần suýt nữa bị bắt gọn.  
Mặc dù phía sau hắn có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng cũng may hắn có bí pháp Thái Hư Thần Hành Thuật vả lại còn chạy trước nên mới không bị chặn lại.  
Có điều sự việc tiếp theo lại khiến hắn chỉ muốn tự sát.  
Từ tứ phương tám hướng khí tức của kẻ mạnh sục sôi, sau khi Viên Sinh Thái của nhà họ Viên biết chuyện, ông ta phái một lượng lớn kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thêm phía Thương Minh Thượng Nhân, tổng cộng hơn ba mươi người truy đuổi Diệp Thành.  
Vả lại thế lực khủng khiếp của nhà họ Viên còn chặn tất cả mọi Truyền Tống Trận của cổ thành tránh Diệp Thành nhân cơ hội tẩu thoát.  
Vì nhà họ Viên làm lớn khi đuổi bắt Diệp Thành nên cả Bắc Chấn Thương Nguyên đều như bùng nổ.  
Cái gì? Có nhiều tu sĩ cảnh giới Không Minh như vậy đuổi theo một tên ở cảnh giới Chân Dương sao?  
Cái gì? Bắt được rồi?  
Cái gì? Lại chạy rồi?  
Trong cổ thành phồn hoa, các tu sĩ tụ tập trong tửu lâu bàn tán xôn xao tạo thành làn sóng.  
“Chơi lớn rồi, chơi lớn rồi”, Diệp Thành thầm cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì đã trói tên Viên Hạo kia, hối hận vì đã đòi tiền chuộc từ nhà họ Viên khiến bản thân mình rơi vào cái bẫy này.  
“Sớm biết thì đã không làm như vậy rồi”, Diệp Thành lại lần nữa không nhịn nổi mà bạt cho mình hai cái, sau khi cướp sạch ở nhà họ Viên phải tìm một Truyền Tống Trận chuồn đi mới phải.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.