Rầm! Đùng! Đoàng!
Trời đất không yên bình, tiếng thiên lôi vang lên liên tiếp, những nơi mà biển thiên lôi kia đi qua, núi non sông ngòi đều bị tàn phá.
Phía trước, mấy người phía Viên Hồng đang tháo chạy, bọn họ không dám ngưng nghỉ một giây phút nào, bị Diệp Thành đuổi tới mức chạy bạt mạng, hiện giờ có rất nhiều người ứng kiếp, bị thiên lôi giáng đến mức máu me nhơ nhuốc.
Lúc này, lại không có ai dám tới bắt Diệp Thành nữa, không phải bọn họ sợ Diệp Thành mà sợ thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn tới.
Từ tứ phương, những người tới nghe ngóng tình hình cũng đã lại gần.
Khi trông thấy Thương Minh Thượng Nhân và mấy người phía Viên Hồng ở cảnh giới Không Minh đang bị biển thiên kiếp kia đuổi theo thì tất cả mọi người đều giật mình, còn khi nhìn thấy người độ kiếp là Diệp Thành thì ánh mắt bọn họ đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Đây…đây không phải là tên tiểu tử tối qua làm loạn cả nhà họ Viên sao? Trước đó không lâu còn đòi tiền chuộc của nhà họ Viên trên đỉnh Tử Sơn mà?”
“Thiên kiếp của tên tiểu tử này cũng thật bá đạo. Lão tử chưa giờ từng thấy thiên kiếp”.
“Thế nhưng tên tiểu tử này cũng thật là ác, mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư mà đã đuổi cả nhóm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh chạy tán loạn, trước kia chưa từng có và có lẽ sau này cũng sẽ không có”.
A…A….A…
Khi tứ phương xôn xao bàn tán thì tiếng gào thét của Diệp Thành không ngừng vang lên.
Tên này đúng là không vừa, có thiên lôi trợ uy, vả lại còn không kiêng dè gì, cả một đám tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây tới đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Tiểu tử, thú vị đấy”, khi Diệp Thành triển khai thần uy, Thái Hư Cổ Long lên tiếng với giọng không mấy dễ chịu, “thiên kiếp chỉ cần qua đi, ngươi không bị đánh cho đến chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, lại bị người khác bao vây, ngươi còn muốn chạy nữa sao?”
“Ta quên mất”, Diệp Thành dừng chân, hắn vội khom người quay đầu bỏ chạy, biển thiên kiếp khổng lồ kia cũng theo hắn di chuyển đi.
“Thiên kiếp đó độ xong rồi thì hắn nhất định ở trạng thái yếu đuối, đuổi theo”, đám người phía Thương Minh Thượng Nhân máu me đầm đìa lập tức đuổi theo, từng khuôn mặt nhơ nhuốc máu trông như ác ma.
“Nếu ngươi nói thế thì ta phải chơi thêm một chút”, nào ngờ Diệp Thành vừa chạy đi chưa được bao xa thì đã quay phắt lại sát phạt tới khiến Thương Minh Thượng Nhân đang đuổi tới lại lần nữa bị biển thiên lôi kia bao trùm.
Phụt! Phụt!