Diệp Thành tức tối tiến lên trước, hắn tung ra một đạp rồi nín thở, như một đạo thần mang rẽ vào bầu trời, cứ thế chuồn mất.
“Đuổi theo, đuổi theo cho ta”, trong hư không, Thương Minh Thượng Nhân vừa đứng vững, đầu tóc rối xù trông như con chó điên đang gào thét, có lẽ từ khi xuất đạo tới giờ, ông ta chưa bao giờ thảm hại thế này.
Có điều, những người trước giờ vẫn coi ông ta như lão đại lúc này kẻ nào kẻ nấy lại như bị câm, cứ thế đung đưa giữa hư không mà không đuổi theo.
Đuổi theo? Đuổi theo cái con khỉ? Tên tiểu tử đó mà quay lại sát phạt lần nữa thì có trời mới biết bọn họ có bị đánh cho tan tành không.
Bọn họ sợ thật rồi. Một người mạnh như Thương Minh Thượng Nhân còn bị đánh đến mức máu me đầm đìa, nếu không cẩn thận bị kéo vào đó một lần nữa thì hậu quả khôn lường.
“Khốn khiếp”, thấy mấy người phía Viên Thương ngây ngốc đứng một chỗ, Thương Minh Thượng Nhân nổi cơn tam bành, một mình ông ta sát phạt.
Thấy vậy, phía Viên Thương cũng đành miễn cưỡng đi theo, chẳng còn cách nào khác, Thương Minh Thượng Nhân là người của Thị Huyết Điện, không lâu trước đó cũng đã thu nhận Viên Hạo làm đồ đệ, mối quan hệ này bọn họ phải giữ gìn.
Có điều, đợi tới khi bọn họ sát phạt tới, thì chỉ thấy từng ngọn núi sụp đổ, mặt đất hoang tàn còn Diệp Thành lúc này đã chuồn vào một cổ trấn không phải quá to cũng không phải quá nhỏ. Mặc dù hắn mặc hắc bào nhưng cơ thể bên dưới lớp áo bào cũng đẫm máu.
Hắn thuê lại một tiểu viên rồi khoanh chân ngồi trong gian phòng, sau đó, hắn cởi bộ hắc bào ra, để lộ cơ thể đẫm máu. Không cần Diệp Thành hấp thu, linh khí của đất trời tự động ngưng tụ về phía hắn, còn chín phần phân thân ở Chính Dương Tông cũng đang nhanh chóng truyền tinh nguyên đại địa cho hắn.
Mặc dù tiến giới tới cảnh giới Linh Hư, mặc dù chống lại thiên kiếp nhưng Diệp Thành cũng được tinh nguyên dồi dào bù đắp lại.
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh này, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy mỗi một đường kinh mạch đều được lôi điện bao quanh, nhờ có sự tôi luyện của lôi điện mà kinh mạch của hắn không ngừng dẻo dai, vì tiến giới tới cảnh giới Không Minh nên vùng đan hải của hắn cũng rộng lớn lên gấp ba lần.
Lần này, Diệp Thành đúng là trong cái rủi gặp cái may. Nếu không phải bị vây bắt và buộc phải cố gắng tiến giới thì có lẽ cũng phải mất vài ngày nữa hắn mới có thể tiến giới tới cảnh giới Không Minh.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, Diệp Thành bước ra khỏi phòng với khuôn mặt tỉnh táo, khí huyết mạnh mẽ tràn đầy cơ thể, sức mạnh bá đạo tạo cho hắn sự tự tin tuyệt đối.
“Cảm giác này thật tốt”, Diệp Thành vươn vai, hắn lại lần nữa khoác bộ hắc bào lên người, đeo lớp mặt nạ sau đó sải bước ra ngoài.
Cổ chấn này có lẽ cũng lâu đời rồi, nơi nào cũng thấy có dấu vết của thời gian. Diệp Thành cứ thế đi lượn vài vòng tới trung tâm của cổ trấn. Nơi này có một tế đàn, trên tế đàn có một Truyền Tống Cổ Trận bé hơn Truyền Tống Trận ở Thương Lang Cổ Thành một chút.