*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Coi như ta mù”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hắn lập tức chuồn đi.
“Đứng lại”, người đàn ông kia di chuyển với tốc độ rất nhanh, ông ta chặn trước mặt Diệp Thành, giữa trán có lư đồng bay ra lơ lửng giữa không trung, trong chốc lát biến to lên ba trượng, uy lực mạnh mẽ khiến Diệp Thành lảo đảo.
Thu!
Không đợi Diệp Thành đứng vững, bên trong tay áo của người đàn ông kia lập tưc có con rắn bạc bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là sợi tiên thừng màu bạc sau khi bay ra thì trói Diệp Thành thật chặt.
Sợi dây thừng này hết sức kì lạ. Khí huyết của Diệp Thành sục sôi, hắn không thể phá được mà ngược lại đến chân khí cũng bị kìm hãm.
“Khốn khiếp”, Diệp Thành tức tối mắng chửi: “Lão tử là ân nhân cứu mạng của cô ta đấy”.
“Đưa đi”, lão già trung tuổi không thèm quan tâm, vung tay phất ra một thanh phi kiếm khổng lồ, còn thuộc hạ của lão ta đã khiêng Diệp Thành lên phi kiếm. Phi kiếm bay vù vù rẽ vào không gian.
“Đúng là một ngày chó chết”, Diệp Thành tối sầm cả mặt, hắn vừa từ sa mạc đi ra, mới hít thở được ít khí trời đã bị người ta trói lại, và lại lí do còn hết sức vớ vẩn nữa.
Bầu trời đêm thăm thẳm rợp ánh sao.
Tốc độ của phi kiếm rất nhanh, nó bay đi như một đạo thần quang rẽ một đường vòng cung giữa bầu trời.
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi”, trên đường đi, Diệp Thành cứ thế trơ mắt nhìn nữ nhân đang hôn mê bên cạnh, có lẽ hiện giờ cô ta là nhân chứng duy nhất chứng minh hắn trong sạch.
“Ồn ào”, phía trước, người đàn ông trung tuổi lạnh giọng, ông ta phất tay vung ra một đạo linh phù khiến Diệp Thành cứ thế im bặt, hắn tức tối chỉ muốn phun ra đủ lời nói nhưng ngặt nỗi lại bị chặn họng.
“Được rồi, ta đợi xem”, Diệp Thành ú ớ nhưng ý tứ khó có thể khiến người ta hiểu được, đừng để ta đây kiếm được cơ hội, ta sẽ giết chết ông.
Không biết từ bao giờ, đoàn người mới dừng lại ở một cổ thành, bước vào một thế giới nhỏ bé trong phủ đệ rộng lớn.
“Vân Nhi”, vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy một nữ tử mặc đồ tím chạy ra đón, nữ tử này trông rất giống với nữ tử mặc đồ xanh, cả hai người đều có dung nhan tuyệt sắc.
“Thanh Vân tiểu thư không sao cả”, người đàn ông trung tuổi cười ôn hoà.
“Đương nhiên không sao rồi, vết thương của cô ta chính là do ta chữa trị đấy”, ở bên, Diệp Thành nóng mắt nhìn người đàn ông kia. Lão khốn khiếp nhà ông, không hỏi rõ sự tình cứ thế trói ta lại như vậy đấy.