*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Vân giật mình, lúc này mới phản ứng lại, cô ta vội tiến lên trước, bàn tay khẽ phất, xé vài đạo phong ấn phù chú trên người Diệp Thành xuống, chỉ có sợi tiên thừng màu bạc kia khiến cô ta phải mất nhiều thời gian hơn một chút. Đợi tới khi tháo được tiên thừng thì sợi tiên thừng như có linh tính, lập tức bay đi tìm chủ nhân.
Phật! Phật!
Được giải trừ cấm cố, Diệp Thành xé luôn chú ấn trên miệng mình.
“Ngươi….”, thấy khuôn mặt đen nhơ nhuốc của Diệp Thành, Thanh Vân ho hắng.
“Cô đừng nói gì cả, ta muốn yên tĩnh một chút”, Diệp Thành tức tối trừng mắt nhìn Thanh Vân, nói rồi hắn đứng dậy rời đi, hắn không muốn tham gia vào trận chiến chẳng hề liên quan đến mình.
Quan trọng nhất là hắn hết sức tức tối, cứu người ta mà cuối cùng lại thành ra bị coi là kẻ bắt cóc và bị trói, lần này nếu như hắn còn ra tay tương trợ thì có trời mới biết có bị lôi đi hầm chín không nữa.
“Ngươi…ngươi không được đi”, thấy Diệp Thành muốn đi, Thanh Vân vội tiến lên trước kéo áo Diệp Thành.
“Có thể giúp chúng ta không?”, Thanh Vân mắt ngấn nước, khuôn mặt mang đầy hi vọng nhìn Diệp Thành. Vì cô biết thực lực của Diệp Thành nếu không thì hắn cũng không thể cứu cô thoát ra khỏi đám người được.
“Còn giúp các cô?”, Diệp Thành tức tối vô cùng, hắn há mồm ra là chửi: “Cũng vì cứu cô nên ta suýt chút nữa bị giết đấy, đừng nhắc tới chuyện này với ta nữa”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa bước đi, có điều lần này hắn bị Thanh Vân kéo lại: “Ta trả một triệu linh thạch, mong ngươi ra tay”.
“Một triệu”?, nghe con số này, Diệp Thành liền đảo mắt, quan trọng nhất đó là hiện giờ hắn thiếu linh thạch, nếu không thì sẽ không có tiền nạp vào Truyền Tống Trận.
“Mới mở lời đã một triệu linh thạch, mẹ kiếp, đúng là có tiền”, Diệp Thành thầm nhủ.
“Một triệu, mời ngươi ra tay, được không?”, Thanh Vân vẫn nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đầy hi vọng, cô cứ thế đưa túi đựng đồ có một triệu linh thạch cho Diệp Thành: “Cứu tỷ tỷ của ta”.
Khụ…!
Diệp Thành ho hắng, hắn liếc nhìn Thanh Vân sau đó phất tay nhận lấy túi đựng đồ: “Này, chỉ lần này thôi đấy”.
“Cảm ơn”.
“Giao dịch mà thôi”, Diệp Thành đã bắt đầu vặn cổ, phần bùn đất bám trên người cũng bay đi sạch sẽ, cơn tức giận kìm nén suốt vài canh giờ được trút rồi.