“Ngươi không cần đi đâu”, Diệp Thành không đuổi theo lão già mặc áo bào huyết sắc, bóng dáng ma mị của hắn chặn trước tên cảnh giới Không Minh kia, không dễ gì mới có cơ hội kiếm tiền, không xử đến chết không phải phong cách của hắn.
Ầm! Đùng đoàng!
Tiếng nổ ầm vang lên trong không gian, khi tiếng động biến mất, tên cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện đã tê liệt nằm trong đống đá vụn.
Kết cục của ông ta không khá hơn Quý Thương là bao, toàn thân tàn tạ, khuôn mặt già nua bị đánh lệch đi, còn bảo bối của ông ta lúc này đều đã vào túi đựng đồ của Diệp Thành, đánh một trận mà khuynh gia bại sản.
Quần sơn đã bị tàn phá nặng nề, những người còn sống sót của Thiên Tông thế gia đều lần lượt lại đây. Đầu tiên họ nhìn Diệp Thành như nhìn quái vật, nếu hôm nay không có hắn ra tay, sợ rằng bọn họ đều đã trên đường đến Hoàng Tuyền.
“Nào, nói cho họ đi”, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành bèn nhìn Thanh Vân mặc áo xanh bên cạnh.
Thanh Vân vừa nghe đã hiểu ý, nhìn về phía Tử Yên: “Tỷ à, lúc trước là hắn cứu muội”.
Không cần Thanh Vân giải thích thì Tử Yên cũng đã tin lời Diệp Thành, điều đáng buồn cười là bọn họ còn tưởng Diệp Thành là người của Thị Huyết Điện, xích hắn trong thế giới nhỏ của không gian đó hơn ba canh giờ.
“Cảm ơn”, Tử Yên tiến lên một bước, trên khuôn mặt lãnh đạm hiếm thấy một nụ cười nhẹ. Cô ta kiêu ngạo như vậy mà lại thua trước tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất.
“Ta không muốn nghe những lời nói sáo rỗng, nói gì thực tế chút đi”.
“Đó là đương nhiên”, Tử Yên không tức giận chỉ cười khẽ: “Mời đạo hữu đến Huyền Chấn Sơn Khuyết, Thiên Tông thế gia ta nhất định sẽ hậu ta”.
“Huyền Chấn Sơn Khuyết?”, Diệp Thành đảo mắt, hắn chắc chắn mình chưa từng nghe tới cái tên này, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Đại Sở rộng lớn như thế, là một vùng đất tàng long ngoạ hổ, thứ không thiếu nhất chính là tu luyện thế gia.
“Ừm, Thiên Tông thế gia các cô có truyền tống trận cỡ lớn không?”, Diệp Thành không nghĩ nữa mà nhìn Tử Yên hỏi.
“Đương nhiên là có”.
“Được rồi! Đi thôi”, Diệp Thành lập tức đồng ý, suy đi tính lại hắn thấy đánh nhau cũng được lắm, được nhận tiền thù lao, mượn truyền tống trận mà không cần phải trả linh thạch, đây là một cách tốt để tiết kiệm tiền.
Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ lao vào không trung với tốc độ cực nhanh.
Trên đường đi, mấy người ở trên phi kiếm thi thoảng lại nhìn Diệp Thành. Hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại thêm chữ “thù” trên trán khiến mọi người đưa mắt nhìn nhau sau đó bất giác nhíu mày.
“Tiểu thư, xem ra người làm náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên mấy ngày trước chính là hắn. Mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ trên trán, hơn nữa lại là cảnh giới Linh Hư, sức chiến đấu cũng cực kỳ hung hãn”, ông lão một mắt nhìn trộm Diệp Thành rồi truyền âm cho Tử Yên.
“Thì ra hắn chính là Tần Vũ”, Tử Yên lẩm bẩm một mình.