“Mau lên”, ở vị trí ngồi, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cũng vỗ mông đi tới, chỉ có Diệp Thành, sau khi bọn họ rời đi một lúc mới từ từ đứng dậy, hắn vừa đi được mấy bước thì Bích Du liền đứng dậy.
Diệp Thành sải hai, ba bước liền tới trước những viên đá kia, hắn quan sát một lượt, viên đá này cũng to bằng cả trượng, hình dáng không theo quy tắc nào cả, chốc chốc còn phát ra ánh sáng.
“Quả nhiên không thể nhìn thấu”, Diệp Thành dùng thiên nhãn thông quan sát và căn bản không thể nhìn thấu viên đá này vì trên viên đá có một luồng sức mạnh thần bí che đi tầm nhìn của thiên nhãn thông.
Diệp Thành bất lực đành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và lúc này hắn đã nhìn thấu viên đá kia, hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một bên trong viên đá có một viên tinh thạch màu tím to bằng nắm tay trẻ nhỏ.
“Tử Nguyệt Linh Tinh”, Diệp Thành nhận ra tinh thạch màu tím đó, sau đó hắn thầm nhủ, khoé miệng nhếch lên cười: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mày quả nhiên bá đạo”.
“Mặc dù viên đá này trông không ra sao nhưng ta cho rằng bên trong có bảo bối”, gần như phía trước mỗi viên đá đều có ba tới năm người vây lại bàn tán.
“Ta thấy không giống lắm, nói không chừng các ngươi không có được gì đâu”.
“Tin ta đi, không sai đâu”.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã lại lần nữa xuất hiện trước một viên đá rất to, thế nhưng hắn chỉ liếc nhìn viên đá một cái rồi rời đi.
Tiếp đó, Diệp Thành không ngừng luồn lách qua từng viên đá, trong mỗi viên đá dị thường, có tới trên sáu phần số đá ở đây đều có gì đó, hoặc là binh khí tàn lưu hoặc là linh tinh với đủ màu sắc khiến hắn trầm trồ.
Thế nhưng những viên đá bên trong có thêm thứ đồ gì khác thì con số khắc bên trên đều được hắn ghi nhớ lại, nếu như tới khi đấu giá mà giá rẻ thì hắn sẽ xem xét bỏ thêm ít tiền mua về.
Phía sau, Bích Du cũng nhìn từng viên đá nhưng vẫn giữ khoảng cách chừng bảy, tám dặm với Diệp Thành. Diệp Thành đi rồi lại dừng, cô cũng đi rồi dừng.
“Chuyện quái gì thế chứ?”, cảm nhận được Bích Du chốc chốc lại nhìn lén mình, Diệp Thành thầm lẩm bẩm, cô tới xem đá hay xem tôi, tôi đi đâu cứ đi theo đấy là sao.
Diệp Thành thầm nhủ, lúc này hắn đã dừng trước một viên đá. Viên đá này gồ ghề, to bằng vai rượu, còn chẳng phát ra chút ánh sáng nào và lơ lửng trong một góc mà người ta không chú ý đến.
“Đây là gì chứ?”, Diệp Thành dừng lại, mắt trái của hắn vẫn nhìn viên đá kia.
Mặc dù viên đá này trông chẳng ra sao nhưng bên trong lại có chứa đồ, còn đó là đồ gì thì Diệp Thành lại không nhìn ra được, có lẽ là một đoạn củi nhỏ, ừm, nói chính xác thì đó là đoạn gỗ điêu khắc không hoàn chỉnh vì nó không có đầu.
“Số tám trăm chín mươi”, Diệp Thành thầm ghi nhớ lại con số này, sau đó quay người rời đi.