*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía trước, Diệp Thành bước ra ngoài.
Phía sau, nhìn Diệp Thành rời đi, lão Hạc nở nụ cười vui vẻ: “Không ngờ hòn đá thải đó mà cũng bán được, đúng là đám người ngu dốt”.
Không biết khi lão Hạc biết bên trong hòn đá ấy có long huyết thì lão có đau lòng nôn ra máu không!
Ở đây, Diệp Thành, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã về tới khu vườn nhỏ.
Woa ha ha ha!
Vừa cởi bỏ lớp nguỵ trang, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã không nhịn được bật cười ra tiếng.
Ngay sau đó, Thái Ất Chân Nhân lấy từng túi đựng đồ ra, linh thạch bên trong đều được đổ ra ngoài.
Đột nhiên khu vườn nhỏ trở nên sáng sủa, lộng lẫy, từng viên linh thạch xếp chồng lên nhau, thần hoa bao quanh cực kỳ chói mắt, nhìn tổng thể thì những viên linh thạch này chất đống như một sườn đồi nhỏ, khi đếm thì được những hơn mười hai triệu linh thạch.
Đây là tổng tiền họ có được ngày hôm nay, mua giá thấp, bán giá cao, chênh lệch mỗi giá cộng lại cũng là con số đáng kể.
“Mỗi người bốn triệu, đừng lấy nhiều hơn”, nói xong Ngô Tam Pháo đã bắt đầu hành động trước, hắn nhét khoảng bốn triệu linh thạch vào túi đựng đồ.
Tốc độ của Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh cũng không chậm.
Điều đáng nói là, số linh thạch hai người họ lấy đều nhiều hơn bốn triệu.
“Mẹ kiếp, lại chậm rồi”, Diệp Thành tức tối thở hổn hển, số linh thạch còn lại chỉ còn khoảng bảy triệu ba trăm nghìn.
“Thạch phường nho nhỏ mà cũng kiếm được nhiều thế này, hay là hôm nào chúng ta tới Thập Vạn Đại Sơn đi?”, Ngô Tam Pháo vừa xoa cằm vừa nhìn Thái Ất Chân Nhân và Diệp Thành.
“Ngươi thích thì đi, ta không đi”, Thái Ất Chân Nhân lập tức lắc đầu.
“Thập Vạn Đại Sơn này có lai lịch gì mà sao trong đá ở đó lại có bảo bối nhỉ?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn Thái Ất Chân Nhân, hy vọng lão già không gì không biết này có thể cho mình câu trả lời chính xác.
Chỉ là, lần này Thái Ất Chân Nhân lại lắc đầu: “Ta chỉ biết nơi đó rất quái dị, hung danh của nó không kém bất kỳ nơi nào trong năm cấm địa lớn của Đại Sở, ai vào đó hầu như đều không ra được”.
“Thế sao người của thành cổ Thiên Long có thể ra vào tự do như vậy?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Vậy ngươi chỉ có thể hỏi người ở thành cổ Thiên Long thôi”.
“Là vậy à!”, Diệp Thành lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng đã có dự định, sau này nếu rảnh rỗi chắc chắn hắn sẽ đến Thập Vạn Đại Sơn, cho dù không vào cũng phải đứng bên ngoài xem.
“Tiểu hữu có đó không?”, khi ba người đang nói chuyện thì một giọng nói truyền đến từ bên ngoài.
“Ai vậy?”, Diệp Thành bất giác nhìn về phía đó, qua quang môn, hắn có thể nhìn thấy bên ngoài có một người đang đứng.
Hế?
Diệp Thành hơi ngạc nhiên, người đứng bên ngoài không phải là ông lão họ Dạ người chủ trì thịnh đội đổ thạch lần này sao?
Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, Diệp Thành phất tay giải trừ cấm chế trên quang môn.