Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 792:




Nói rồi, cô ta phất vật áo, thoáng chốc đã biến mất khỏi rừng đào, và Diệp Thành cũng biến mất theo.  
Diệp Thành chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng trong địa cung khổng lồ.  
Ập vào mắt hắn chính là tế đàn to dị thường, cũng phải đến cả vài trăm trượng, xung quanh tế đàn có chín trụ đá sừng sững, trên những trụ đá là từng lớp phù văn nối nhau liên tiếp tạo ra trận pháp khổng lồ.  
Còn trên tế đàn, Diệp Thành nhìn thấy có một tảng đá, tảng đá đó quả thực rất to, phải đến cả hàng trăm trượng, giống như một ngọn núi nhỏ.  
“Chính là nó”, sau khi đứng vững, nữ tử kia mới khẽ giọng nói: “Ngươi có thể nhìn thấy bên trong có gì không?”  
“Tiền bối cứ xẻ nó ra là được thôi mà”, Diệp Thành nhìn nữ tử kia với vẻ mặt khó hiểu.  
“Nếu như ta dám xẻ nó thì không cần ngươi tới giúp ta làm gì”.  
“Không dám xẻ?”, câu trả lời của nữ tử kia khiến Diệp Thành mộng mị đầu óc, hắn liếc nhìn tảng đá rồi hỏi thăm dò: “Bên trong còn có thể có thứ gì đáng sợ sao?”  
“Ta không rõ”, nữ tử kia chậm rãi nói: “Ngươi có lẽ có thể nhìn ra tảng đá này có phong ấn trận pháp và ta phong ấn nó vì ta cảm thấy hồi hộp lo lắng, ta không biết bên trong nó là gì, chính vì cảm giác mơ hồ này khiến ta phong ấn nó lại, nếu bên trong là yêu vật thì không phải là thứ mà ta có thể địch được”.  
“Thần…thần bí vậy sao?”, Diệp Thành cũng sững người.  
“Cho nên mong ngươi giúp ta xem bên trong rốt cục có thứ gì”, nữ tử kia nhìn sang Diệp Thành, nói.  
“Nhin giúp tiền bối thì cũng được”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc lên trời: “Nhưng ta không thể chỉ nhìn cho không chứ?”  
Thấy Diệp Thành như vậy, nữ tử kia lại mỉm cười, lật tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.  
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức thu lại ánh mắt, hắn nhanh lẹ nhận lấy túi đựng đồ sau đó liếc nhanh vào bên trong.  
Bảo bối của ta.  
Vừa nhìn vào trong, tim Diệp Thành đã loạn nhịp vì bên trong túi đựng đồ có đến cả năm triệu linh thạch, số lượng khổng lồ như vậy thực sự vượt qua ngoài dự đoán của hắn, hắn thầm nhủ thành chủ của Thiên Long Cổ Thành thật là một người giàu có.  
“Giờ có thể nhìn được chưa?”, nữ tử kia mỉm cười nhìn Diệp Thành.  
“Đương nhiên rồi, có điều tiền bối có thể giải đáp một số thắc mắc của ta không?”  
“Ngươi cứ hỏi”.  
“Thập Vạn Đại Sơn rốt cục là nơi thế nào?”, Diệp Thành nhìn nữ tử bằng vẻ mặt hiếu kì.  
“Đó là chiến trường cổ xưa”, nhìn khuôn mặt hiếu kì đó của Diệp Thành, nữ tử kia chậm rãi lên tiếng, không hề che giấu: “Theo ta thấy bên trong những tảng đá có bảo bối là vì những món đồ của người chết trên chiến trường để lại, trải qua nhiều năm tháng nó dung hoà lại với những tảng đá ở đó”. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.