Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 865:




Phụt!  
Ngay sau đó, một gã đàn ông trung tuổi mặc y phục đen che mặt xuất hiện.  
“Ngươi là tên thứ mấy?”, Diệp Thành nắm lấy thanh Xích Tiêu đang nhuốm máu, hắn nhếch miệng cười nhìn tên kia rồi từ từ đi tới.  
“Ngươi không phải Tần Vũ”, tên kia ngã nhào ra đất, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi, có lẽ vì quá kinh ngạc nên ông ta không ngừng rít lên: “Ngươi…ngươi rốt cục là ai?”  
“Ta là Tần Vũ”, Diệp Thành bật cười để lộ hàm răng trắng tinh.  
“Không phải, không phải, Tần Vũ không biết Tiên Thiên Canh Khí, hắn không biết Tiên Thiên Canh Khí…”, tên kia liên tiếp lùi về sau, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.  
“Ngươi đã biết nhiều như vậy thì không cần phải sống nữa”, Diệp Thành giơ tay giáng nhát kiếm xuống đoạt mạng tên này.  
“Ta lại tạo nghiệp rồi”, vừa nói Diệp Thành vừa cất đi túi đựng đồ.  
Vừa di chuyển, hắn lại nhướng mày, hai tay ôm ngực nhìn vào hư không và cười cợt: “Xem ra đêm nay Tàng Long Sơn lại náo nhiệt rồi”.  
Thấy hai mấy bóng người bay từ trên trời xuống, Diệp Thành nhếch miệng cười, cơ thể lại lần nữa ẩn vào không gian hư vô.  
“Mười ba tên với tu vi Linh Hư đỉnh phong, mười hai tên tu vi Linh Hư tầng thứ tám, trong không gian hư vô, Diệp Thành vừa vặn cổ vừa nhìn vào hư không với vẻ mặt hứng thú, “đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân tên nào tên nấy đều xuất sắc”.  
Từ trước tới giờ Diệp Thành chưa bao giờ đánh giá thấp đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân.  
Nên biết rằng cùng tầng tu vi cảnh giới nhưng cũng phân mạnh yếu, giống như tam thiếu gia của nhà họ Dương từng bị hắn trảm, mặc dù chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng hắn mạnh hơn rất nhiều so với những tên tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong khác, hắn có thực lực giết chết tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.  
“Hiện giờ chưa xuất hiện tên nào trong số mười tên đứng đầu”, Diệp Thành xoa cằm, vì hắn không hề cảm thấy chút áp lực nào từ phía hai mươi lăm tên này.  
“Chính là nơi này”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì trong hư không đã xuất hiện bóng người. Hai mươi lăm tên chen nhau bay từ hư không xuống.  
“Xem ra tới muộn rồi”, vừa đáp xuống, bọn chúng nhìn thấy sáu tên đệ tử trên bảng Phong Vân đã bị diệt trước đó.  
“Không muộn, không muộn”, giọng Diệp Thành vang vọng.  
Nghe vậy, hai mươi lăm tên này mặt mày biến sắc, chúng lập tức đứng chụm lại với nhau: “Bố trận”.  
“Không cần đâu”, Diệp Thành xuất kiếm, vung ra một kiếm tuyệt sát.  
Phụt! Phụt! Phụt!  
Rất nhanh sau đó, từng đạo huyết quang bắn ra, hai mươi lăm tên vừa định bày bố trận thì liên tiếp ngã xuống.  
Tới khi Diệp Thành đi ra khỏi rặng núi Tàng Long Sơn thì chẳng còn tên nào sống sót. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.