“Sao, định hù doạ ta à?”, Diệp Thành chẳng những không lùi mà còn tiến lên, tung một quyền Bát Hoang ra.
Phụt!
Một quyền của hắn đánh vào biển Thái Âm, nhưng không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào, như thể chỉ đánh vào hư không. Uy lực của Bát Hoang Quyền bị quét sạch hoàn toàn, không ngăn cản được biển Thái Âm đang cuồn cuộn lấn tới.
“Được lắm, thú vị đấy”, một chiêu không có kết quả, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại, mà dưới chân hắn cũng có tia sáng loé lên.
Bầu trời chợt tối sầm, tinh không bắt đầu xuất hiện, ánh sao sáng chói chiếu rọi, tụ lại dưới chân hắn thành biển sao màu vàng, hắn đứng trên đó nhìn cũng giống một bậc quân vương.
“Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”, Hoắc Tôn cong môi nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó giẫm lên biển Thái Âm sát phạt về phía trước.
“Ngươi còn đánh giá thấp ta nhiều điều lắm!”, thấy Hoắc Tôn sát phạt tới, Diệp Thành cũng vô cùng mạnh mẽ, giẫm lên biển sao sáng chói, lao thẳng về phía hắn ta.
Ầm!
Ngay lập tức, biển sao và biển Thái Âm va vào nhau, sóng của hai bên đánh nhau dữ dội, nhấn chìm lẫn nhau.
Bùm!
Mà Diệp Thành và Hoắc Tôn ở trên biển sao và biển Thái Âm cũng đang giao đấu.
Thái Âm Chỉ!
Hoắc Tôn nở một nụ cười nhạt, sau đó nhất chỉ u mang xuyên thủng hư không, mặc dù chỉ là nhất chỉ đơn giản nhưng lại mang theo cực kỳ nhiều bí pháp, uy lực vô cùng lớn, là đại chiêu tấn công đơn cực hạn.
Phụt!
Mặc dù Diệp Thành đã cố gắng hết sức để né tránh, nhưng trên người vẫn bị đâm thủng một lỗ.
Hơn nữa, điều khiến hắn ngạc nhiên là trên vết thương còn để lại hắc khí phát ra ánh sáng màu đen, không chỉ khiến cho vết thương khó lành mà còn hoá giải tinh khí trong cơ thể.
“Sức mạnh Thái Âm ư?”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Sao, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?”, Hoắc Tôn từ tốn bước tới, giống như đi dạo trong sân vắng, nhưng thân hình lại càng thêm quỷ dị khó lường.
“Trả lại nhất chỉ cho ngươi”, sao Diệp Thành có thể chịu thiệt, ngươi đánh lão tử một chiêu, lão tử dù chết cũng phải đánh trả.
Diệp Thành đột ngột giơ tay lên, luồng màu vàng kim bao quanh ngón tay, các bí pháp Nhất Dương Chỉ, Lăng Tiêu Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm được sử dụng đồng thời, dung hợp trong Hỗn Độn Vô Cực Đạo, uy lực kết hợp cực kỳ bá đạo.
Tuy nhiên, mặc dù nhất chỉ này bá đạo nhưng còn chưa chạm đến Hoắc Tôn đã bị một sức mạnh cường đại mà thần bí nghiền nát.
“Hợp với thiên địa thì còn đánh cái gì nữa!”, Diệp Thành thấy thế, không nói thêm gì mà xoay người bỏ chạy.
Thực lực của Hoắc Tôn quá mạnh, hắn cũng không phải đánh không lại hắn ta, nhưng cần phải sử dụng hết các quân át chủ bài khác ngoài cấm thuật Tiên Luân.