*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tần Vũ?”, nghe thấy cái tên này, khoé miệng Hoắc Tôn nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn: “Để ta xem hôm nay ngươi chạy đi đâu”.
Dứt lời, Hoắc Tôn bước ra, cuốn theo biển Thái Âm đi vào hố thần.
Vì sự xuất hiện của hắn ta mà đệ tử của Thị Huyết Điện đều trở nên tự tin, bọn họ cũng lần lượt theo sau.
Hoa Vân và Hàn Tuấn cũng nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ oán hận: “Chính tên Tần Vũ đó đã đánh chúng ta ra ngoài”.
Cơ Tuyết Băng vẫn im lặng, vẻ mặt bình thản, cô xoay người giẫm lên vân hà bước vào hố thần.
Sau khi họ đi, những người có thù oán với Diệp Thành như Thị Huyết Điện, nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn và nhà họ Viên của Bắc Chấn Thương Nguyên đều nở nụ cười tàn nhẫn, như thể bọn họ đã nhìn thấy cảnh chết thảm của Diệp Thành vậy.
Những gia tộc quy ẩn không có thù oán với Diệp Thành đều âm thầm thở dài.
Woa!
Sau khi thật sự bước vào hố thần, Diệp Thành nhìn thế giới tươi đẹp lộng lẫy trước mắt như một tên nhà quê.
Hố thần là một thế giới riêng biệt rộng lớn, những gì hắn nhìn thấy thấy đều là những ngọn núi khổng lồ cao chót vót, khắp nơi đều là mây và sương mù mờ ảo, còn có tia sáng kỳ dị lộng lẫy chói mắt.
So với hoang mạc chim không thèm đậu thì hố thần này tựa như tiên cảnh giữa chốn nhân gian.
Linh khí ở đây vô cùng dày đặc, trên không trung còn có khí nguyên tinh khiết khiến Diệp Thành tham lam hít lấy hít để.
“Tần Vũ, ra đây chịu chết đi”, ngay sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên vọng khắp cả hố thần,